Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 510: Chương 510
Hiện tại trong nước còn có không ít người thiếu ăn, mỗi một hạt lương thực, đều không nên lãng phí.
Trên bức tường bên cạnh dán một khẩu hiệu “lãng phí lương thực là đáng xấu hổ”, có người đang nhìn chằm chằm vào tình hình mọi người ăn cơm, nếu lãng phí đồ ăn bị phát hiện, tuy rằng sẽ không bị ghi lại, nhưng bị phê bình và viết bản kiểm điểm là không thể tránh khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói “Cảm ơn” xong, cô đẩy khay thức ăn đến trước mặt Lục Chính Tây.
Tuy lúc nãy Giang Thiên Ca đã gắp một ít thịt vào bát Thiệu Vân, nhưng sau khi gắp xong, trong đĩa của cô vẫn còn lại không ít. Cô nhất định phải ăn hết.
Giang Thiên Ca âm thầm hít một hơi, nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về phía bọn họ, liền thu tay lại, muốn nới lỏng dây lưng quần, tiếp tục ăn sạch chỗ cơm còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thói quen ăn cơm của cô vẫn luôn rất tốt, ăn đến đâu thì dọn đến đó, sẽ không ăn lung tung, phần còn lại cho Lục Chính Tây ăn, cũng không tính là lãng phí.
Nhìn Lục Chính Tây cười cười, cô còn nói:
Nhưng Lục Chính Tây có rất nhiều đồ ăn trong bát, không biết có thể ăn hết hay không.
Dương Xán Như cũng không chủ động nói chuyện với Lục Chính Tây nữa, cô nhìn về phía Giang Thiên Ca, trong mắt mang theo hiếu kỳ, đánh giá và dò xét.
Dương Xán Như nói rất thẳng thắn.
Đây cũng là sự thật.
Giang Thiên Ca đảo mắt, nhỏ giọng thương lượng: “Hay là, anh ăn giúp em một nửa?”
Trên đường tới đây ngày nào cô cũng phải viết kiểm điểm, đã khiến Giang Thiên Ca khổ không thể tả, cô mới thoát khỏi viết kiểm điểm, không muốn bởi vì chuyện ăn cơm mà viết kiểm điểm nữa.
Nếu như vậy, cô thà mua khối đậu phụ đập đầu c.h.ế.t còn hơn.
Giang Thiên Ca ngăn anh lại, “Không cần, em không bị sặc. Chỉ là ăn hơi mệt, nghỉ ngơi một lát thôi.”
“Xin chào, tôi là Thiệu Vân đến từ quân khu tỉnh Nam.”
Từ lúc Dương Xán Như và Lục Chính Tây nói chuyện, Giang Thiên Ca liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Đồng chí Lục, năm ngoái lúc diễn tập, tôi cũng có đến, tận mắt nhìn thấy màn trình diễn xuất sắc của anh trong quá trình diễn tập, tôi rất ngưỡng mộ anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 510: Chương 510
Để chào mừng, quân khu tỉnh Nam đã chuẩn bị bữa tiệc cho các chiến hữu của các quân khu khác. Nói là tiệc chào mừng, cũng là tiệc giao lưu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Chính Tây và Thiệu Vân cũng lên tiếng tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Lục Chính Tây đến từ quân khu Bắc Thành.”
Ngoài quân khu Bắc thành, quân khu tỉnh Quảng, quân khu tỉnh Lan cũng đến tỉnh Nam hôm nay, cộng thêm ba quân khu đến hai ngày trước, bảy đại quân khu coi như là tập hợp đủ.
“Sau khi cuộc diễn tập năm ngoái kết thúc, tôi không tìm được cơ hội làm quen với anh, năm nay, tôi cố ý xin lãnh đạo đến tỉnh Nam, chính là hy vọng có cơ hội có thể quen biết và giao lưu với anh.”
“Ừm, chào bạn, tôi là Giang Thiên Ca đến từ quân khu Bắc Thành.”
Giang Thiên Ca bị hình ảnh trong đầu dọa đến run rẩy.
Nhắc tới bọn họ, sẽ vẻ mặt ghét bỏ: “Ồ, cặp đôi tự luyến kia kìa...”
Tuy Thiệu Vân là anh trai của Giang Thiên Ca ngày đầu tiên, nhưng không hề xa lạ chút nào, lập tức thực hiện vai trò của một người anh trai, lúc lấy cơm, sợ Giang Thiên Ca ăn không đủ no, lấy cho cô rất nhiều.
Thiệu Vân và Dương Xán Như đều nghe được cuộc đối thoại giữa Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây, cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Giang Thiên Ca, trong mắt hai người đều có thêm vài phần khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô vừa mới âm thầm quyết định, phải thận trọng lời nói và việc làm, ít nói chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bị sặc à?” Nhìn thấy Giang Thiên Ca cau mày, Thiệu Vân lo lắng hỏi. Nói xong, anh muốn đứng dậy, đi lấy nước cho Giang Thiên Ca.
Cô đã tự luyến mất mặt một lần, không thể lại mất mặt lần thứ hai.
...
Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, sau này người khác nhắc tới bọn họ, không phải nói Giang Thiên Ca chơi máy tính giỏi, cũng không phải nói Lục Chính Tây ưu tú trong quân đội, mà là nói hai người bọn họ tự luyến.
“Không cần, em cứ để đó, anh ăn hết được.”
Thật đáng sợ.
Dương Xán Như nói chuyện với Giang Thiên Ca vài câu, lại khách sáo nói chuyện với Thiệu Vân một lúc, mới nhìn về phía Lục Chính Tây, cười nói:
Nếu Lục Chính Tây tự tin anh có thể ăn xong, Giang Thiên Ca sẽ không khách khí với anh nữa: “Vâng, cảm ơn anh.”
Lục Chính Tây đang khách sáo nói chuyện với Dương Xán Như, nhận thấy được động tác nhỏ của Giang Thiên Ca, đoán được Giang Thiên Ca ăn quá no, liền nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ăn không hết thì để đó, để anh ăn.”
Dương Xán Như cười cười, ngồi xuống đối diện Lục Chính Tây, bên cạnh Thiệu Vân: “Chào mọi người, tôi là Dương Xán Như ở quân khu tỉnh Quảng, rất hân hạnh được biết mọi người.”
“Trước khi đến, tôi còn lo lắng lần này, anh không đến. May quá, tôi đến rồi, anh cũng đến, xem ra, chúng ta rất có duyên.”
Giang Thiên Ca cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lục Chính Tây đừng làm chuyện ngu ngốc giống như cô.
Giang Thiên Ca nhìn đĩa cơm của mình, do dự hỏi: “Anh ăn hết được không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.