Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 592: Chương 592
Giang Thiên Ca thích chị gái xinh đẹp có dung mạo xinh đẹp, tính cách ôn nhu. Hoa Thi cũng thích cô em gái xinh đẹp có ánh mặt trời, miệng ngọt ngào.
Có lẽ, có thể, hôm nay nếu cô không xuất hiện, Phương Thủ Nghĩa hôm nay cũng không cần rời đi.
Không biết lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, đem lòng hiếu kỳ của người khác câu lên rồi lại treo lên, là rất không có đạo đức sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem Phương Thủ Nghĩa ở nhà Hoa Thi, liền giống như trở lại nhà mình quen thuộc như vậy, hai người căn bản không giống như chỉ là quan hệ bình thường.
Phương Thủ Nghĩa chỉ thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh đều ở chỗ Hoa Thi, muốn đổi thành cái gì không phải rất rõ ràng sao!
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt Hoa Thi lóe lên, để anh nhìn về phía sau.
Phương Thủ Nghĩa vừa rồi cười vui vẻ như vậy, làm ra trà sữa đông lạnh hương vị hẳn là không kém, nếu đã gặp, cô phải nếm thử.
Hiện tại cô tự mình tìm tới, không phải hoan nghênh cô, mời cô vào nhà ngồi, mà là chất vấn cô vì sao ở đây.
Bình thường ngoài việc về nhà mình, Giang Thiên Ca cũng không thích lái xe vào trong ngõ, đều dừng lại ở giao lộ giữa ngõ. Nhưng lần này, cô hiếu tâm đưa Phương Thủ Nghĩa đến cửa nhà anh, rồi mới về nhà.
Bây giờ anh lại làm trà sữa đông lạnh trong phòng bếp, thật muốn đón dì giúp việc tới, để cho dì mở rộng tầm mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Thủ Nghĩa lập tức cởi tạp dề trên người xuống, bước nhanh ra khỏi phòng bếp, “Về rồi à! Anh làm trà sữa đông lạnh, vừa làm xong, bây giờ uống vừa vặn!”
“Vừa rồi cháu cũng thấy, chị Hoa Thi rất thích cháu gọi chị ấy là chị.”
“...” Giang Thiên Ca âm thầm cắn răng.
Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, nhấp một ngụm trà sữa, mới chậm rãi hỏi: “Cách gọi không phải rất tốt sao? Vì sao phải đổi? Cậu, cậu muốn cháu đổi thành cái gì?”
Mặc dù Giang Thiên Ca rất bất mãn với chuyện Phương Thủ Nghĩa trốn điện thoại của cô trong khoảng thời gian này, cùng với thái độ vừa rồi khi nhìn thấy cô, nhưng dù sao đây cũng là cậu ruột của mình.
Giang Thiên Ca tươi cười đầy mặt nói lời cảm tạ: “Cảm ơn chị Hoa Thi!”
Nghĩ đến chuyện tốt có thể phá hỏng của Phương Thủ Nghĩa, trên đường đi Giang Thiên Ca cũng không nói thêm lời k*ch th*ch tâm tình Phương Thủ Nghĩa, cũng không có hỏi anh chuyện của Hòa Hoa Thi.
“Cậu nói cho cháu nghe một chút, cháu có kinh nghiệm yêu đương, nói không chừng có thể cho cậu ra chủ ý.”
Phương Thủ Nghĩa nhìn về phía Giang Thiên Ca muốn trả lời, nhưng môi giật giật, cuối cùng chỉ thở dài thật dài.
Nhưng muốn nói bọn họ đã là người yêu, lại không giống. Nếu như là người yêu, khóe miệng Phương Thủ Nghĩa có thể cười đến tận mang tai, căn bản không có khả năng ảm đạm không ánh sáng giống như sương đánh cà hiện tại.
Phương Thủ Nghĩa bị bỏ lại tại chỗ, không có người để ý tới rất phiền muộn, nghe Giang Thiên Ca liên tục gọi “chị”, anh càng thêm phiền muộn.
Hay cho Phương Thủ Nghĩa nhà cậu!
Phương Thủ Nghĩa vốn dĩ còn hùng hổ yêu cầu Giang Thiên Ca đổi cách xưng hô, nhưng nghe nói như thế, anh sửng sốt một chút, sau đó biểu cảm trên mặt cũng ảm đạm mấy phần.
“...” Phương Thủ Nghĩa sửng sốt một chút.
Giang Thiên Ca: “...”
Cho nên, Hoa Thi mặc dù bởi vì để cho Giang Thiên Ca gặp được chuyện của Phương Thủ Nghĩa ở chỗ cô, mà cảm thấy ngại ngùng, nhưng khi Giang Thiên Ca ôm cánh tay của cô, ánh mắt lóe lên ánh sáng nhìn cô, cô liền chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện của Giang Thiên Ca.
Nam lớn... Không, là nam lão không giữ được, có vợ liền quên cháu gái.
Không nắm được tay, Phương Thủ Nghĩa vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Thủ Nghĩa trừng mắt, biết rõ Giang Thiên Ca đây là biết rõ còn cố hỏi.
Thấy hai người rốt cuộc nhớ tới mình, Giang Thiên Ca rất đúng lúc từ sau cửa nhô đầu ra, cười híp mắt vẫy tay chào Phương Thủ Nghĩa, “Cậu, đã lâu không gặp ạ.”
“Đương nhiên có thể.” Nói xong, Hoa Thi liền dắt Giang Thiên Ca vào sân.
Trong ánh mắt cảnh cáo của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca tiếp tục ôm cánh tay Hoa Thi hỏi: “Chị Hoa Thi, được không ạ? Em còn chưa nếm qua đồ vật cậu tự tay làm đâu.”
Giang Thiên Ca âm thầm hừ Phương Thủ Nghĩa một tiếng, liền động tác thân thiết khoác cánh tay Hoa Thi, cong mắt nói: “Cậu, chị Hoa Thi mời cháu đến nhà làm khách đây.”
Nhìn Hoa Thi ở cửa còn chưa trở lại, Giang Thiên Ca thu lại tâm tư ép buộc Phương Thủ Nghĩa, thấp giọng hỏi anh: “Hai người bây giờ là tình huống gì?”
Sau khi phản ứng lại, Phương Thủ Nghĩa nhìn về phía Giang Thiên Ca, ánh mắt tựa hồ đang hỏi: Sao cháu lại ở đây?
“...” Phương Thủ Nghĩa bị hai cách gọi của Giang Thiên Ca làm nghẹn họng, hết lần này tới lần khác Giang Thiên Ca còn càng gọi càng hăng say: “Cậu, cậu vừa rồi nói làm trà sữa? Chị Hoa Thi, em cũng muốn nếm thử, được không ạ?”
Nhưng mà, thời điểm cô muốn rời đi, Phương Thủ Nghĩa đi nói chuyện với Hoa Thi một hồi lâu, cuối cùng ngồi lên xe của cô, cùng cô rời khỏi nhà Hoa Thi, ánh mắt u oán kia, Giang Thiên Ca lại cảm thấy, mình giống như đã biết cái gì đó.
Nhìn Phương Thủ Nghĩa càng đi càng gần, động tác và biểu cảm của Hoa Thi cũng càng ngày càng cứng ngắc không được tự nhiên. Khi nhìn thấy tay Phương Thủ Nghĩa đưa tới, cô đỏ mặt, giấu tay mình ra phía sau.
Giang Thiên Ca là cháu gái anh, cô gọi Hoa Thi là “chị”, bối phậ không đúng!
Nhưng thái độ quen thuộc và ngữ khí thân mật của Phương Thủ Nghĩa, đánh cô trở tay không kịp.
Nhìn ra ý nghĩ của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca nhắc nhở anh: “Cậu út, cậu xác định cách xưng hô mà cậu nghĩ, Hoa Thi đã đồng ý?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dì giúp việc nhà họ Phương trước đó từng nói, Phương Thủ Nghĩa chưa bao giờ vào phòng bếp, anh là loại người trong nhà không có người, không có sẵn đồ ăn, hoặc là ra ngoài tìm đồ ăn, hoặc là tình nguyện bị đói, cũng sẽ không tự mình động tay làm đồ ăn.
Mỗi lần cô gọi điện thoại qua, đều giả vờ không có ở đây.
Thừa dịp Hoa Thi rời đi, Phương Thủ Nghĩa chuyển đến bên cạnh Giang Thiên Ca, thấp giọng ra lệnh: “Cháu sửa lại cách gọi đi.”
Lúc Giang Thiên Ca xách theo gói trà sữa đông lạnh mang về nhà thì Lục Chính Tây cũng ở đó.
Từ đầu hẻm đến cửa nhà, Hoa Thi đều muốn giải thích với Giang Thiên Ca chuyện Phương Thủ Nghĩa ở chỗ cô.
Ách... Cô chỉ muốn để Phương Thủ Nghĩa nhận rõ hiện thực, phản ứng không cần lớn như vậy chứ? Giống như bị người ta bội tình phụ lòng.
Nói thật, Giang Thiên Ca cũng rất khó hiểu tình huống hiện tại của Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãi cho đến khi rời đi, Giang Thiên Ca cũng không thể biết được tình huống của hai người Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi.
Chương 592: Chương 592
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
