Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Chương 95
Lương Bân cố nhịn cười, nhặt chiếc kính rớt dưới đất lên: “Là kính của cậu bị vỡ thôi.”
Giang Thiên Ca thắng rồi!
“Cậu dí sát vào mặt tôi làm gì hả?” Tiêu Phong đen mặt, đẩy hắn ta xuống đất, ghét bỏ lùi về phía sau Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Hình như cậu đánh hắn ta ngốc thật rồi.”
...
Chỉ dùng một chiêu, cô đã đánh bại được nam sinh kia!
Mặc dù vừa rồi đã nhìn ra thân thủ của Giang Thiên Ca hẳn là rất tốt. Nhưng dù sao Giang Thiên Ca cũng là con gái, Tiêu Phong anh là nam tử hán đại trượng phu, không thể làm chuyện bắt nạt con gái được. “Tới đây! Cô ra tay trước đi.”
Khác với các nam sinh, ngoài việc cười nhạo Trần Chí Văn, các nữ sinh còn cười vì vui mừng và phấn khích.
Giang Thiên Ca nghiêm túc gật đầu, “Ừ, tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Cơn gió mang theo quyền phong lướt qua, đồng tử Tiêu Phong co rút lại. Anh nhanh chóng cúi người xuống, cú đ.ấ.m còn lại suýt nữa sượt qua tóc.
Còn võ công, cô đã luyện tập từ nhỏ đến lớn, chưa từng bỏ bê. Phòng thân thuật, tấn công thuật, tất cả đều đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.
Tiêu Phong nhìn có mấy phần bản lĩnh, khẳng định không yếu như Trần Chí Văn, một chiêu đánh ngã khẳng định có độ khó. Nhưng dù sao, trước tiên phải có sự tự tin đã.
Sau đó, anh kiềm chế cảm xúc trong mắt, giọng nói lạnh lùng lặp lại: “Nhớ kỹ, điểm dừng, không được có thêm động tác nào khác.”
Anh và Giang Thiên Ca, bây giờ không phân biệt nam nữ! Chỉ có phân chia cao thấp về võ công! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Biết rồi, biết rồi.” Giang Thiên Ca nhẹ nhàng bĩu môi, cảm thấy tối nay Lục Chính Tây thật lắm lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Chí Văn há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác: “Hả? Thật… Thật sao? Chỉ là kính bị vỡ thôi, mắt tôi không sao chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có Giang Thiên Ca, cơ hội nghỉ ngơi nhất định là của các cô gái!
Cô nàng vừa ân cần bóp tay Giang Thiên Ca, vừa liếc nhìn Tiêu Phong, trong mắt đã mang theo vẻ cao ngạo nhìn kẻ bại trận.
Thấy Tiêu Phong đột nhiên như biến thành người khác, Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Lục Chính Tây, lại nhìn Tiêu Phong, cảm thấy hai người này đều thật khó hiểu.
Kiếp trước, Giang Thiên Ca luôn tự hào về hai kỹ năng của bản thân: gõ bàn phím và võ công.
“Báo cáo tổng huấn luyện viên. Tôi nhớ rồi. Điểm dừng, không làm thêm động tác nào khác.”
Chương 95: Chương 95
Mọi người dù gì cũng phải tôn trọng cậu một chút chứ, được không?
Chương Quân Minh rất tự nhiên xóa họ, trực tiếp gọi tên Giang Thiên Ca, “Đến đây, Thiên Ca, tớ bóp tay cho cậu, thư giãn nào! Chờ chút nữa cậu lại một chiêu đánh ngã anh ta!”
Lục Chính Tây vốn dĩ chỉ muốn đến xem một chút. Nhưng bây giờ anh vẫn đứng bên cạnh, không rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Thiên Ca: “…”
Một là kỹ năng kiếm cơm, một là kỹ năng giữ mạng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ, cô nàng đã không ôm hy vọng vào cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng vừa rồi Giang Thiên Ca lại làm cho hi vọng của cô nàng cháy trở về!
Ánh mắt Lục Chính Tây nhìn Tiêu Phong vài cái, lông mày nhíu lại.
Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong, một giây sau, nắm đ.ấ.m của cô mang theo gió vung về phía anh.
Cậu không mù, cũng không điếc. Hơn nữa, cậu cũng là người có tự ái.
Những người khác chứng kiến hành động ngốc nghếch của Trần Chí Văn đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“A! Mắt tôi bị đánh vỡ rồi! Vậy là sau này tôi không nhìn thấy gì nữa sao?”
Giang Thiên Ca nhướng mày với cậu: “Đến đây.”
Tiêu Phong nín thở, ánh mắt kinh hãi, thân thủ của Giang Thiên Ca còn lợi hại hơn anh tưởng! Trên mặt anh, có thêm vài phần nghiêm túc và phấn khích. Trong đầu cũng không cần phải suy nghĩ xem có phải đang bắt nạt con gái hay không nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A a a!!! Giang Thiên Ca, cậu thật lợi hại!” Chương Quân Minh kích động nhào tới, tay nắm Giang Thiên Ca nhảy cẫng lên: “Giang Thiên Ca, cậu thật lợi hại! Cậu thắng rồi! Cơ hội nghỉ ngơi của chúng ta, dựa vào cậu rồi!”
Tiêu Phong cũng muốn nói “Biết rồi” với Giang Thiên Ca. Nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lục Chính Tây, trong lòng anh bỗng nhiên có chút sợ hãi, sợ tới mức hai chân đứng thẳng, hai tay dán chặt vào, trả lời nghiêm túc:
Tiêu Phong: “…”
Trần Chí Văn nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác. Sau khi “ầm” một tiếng, sắc mặt hắn ta biến đổi: “Á! Mắt tôi! Mắt tôi không nhìn thấy gì nữa! Tôi bị mù rồi!”
Nhìn thấy trọng tâm Tiêu Phong vững vàng, Giang Thiên Ca biết, một chiêu đánh ngã là không thể, ánh mắt quét qua người Tiêu Phong một vòng, trên mặt cô có thêm vài phần nghiêm túc.
Tiêu Phong đưa tay chụp lấy cái mũ trên đầu ném sang một bên. Chân phải anh lui về phía sau nửa bước, thân thể hơi ngồi xổm, bày ra tư thế phòng ngự.
Cô không dám nói có thể đánh đâu thắng đó, nhưng trong số những học viên này, cô tin chắc không ai có thể đánh bại cô. Kể cả Tiêu Phong từng luyện tập với võ sư mấy năm cũng không được.
Trọng sinh vào cuộc đời này, gõ bàn phím, máy tính, tất cả đều nằm trong đầu cô, không cần tốn nhiều thời gian và tâm sức nữa.
Tiêu Phong: “...”
Tiêu Phong tức đến mức đầu đầy vạch đen: “Cậu định ăn vạ Giang Thiên Ca đấy à? Kính vỡ thì mua cái khác là được chứ gì? Vỡ là vỡ kính chứ có phải vỡ não đâu.”
Giang Thiên Ca không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Phong, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: đánh bại Tiêu Phong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.