Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: C9.2
“Ừ, vậy chúng ta về trước nhé.” Ông cụ Khương nhị và lão tam quay về để thu xếp đồ đạc của mình.
Đúng là đàn ông là giống loài không đáng tin chút nào.
Khương Quốc Trụ nghĩ đến chuyện vợ cũ của mình từng chăm sóc một người đàn ông tàn tật suốt nhiều năm, trong lòng lại nổi trận lôi đình.
“Được thôi. Một năm sau nếu tôi không đưa ra được năm ngàn đồng, tôi sẽ trả lại công việc và căn nhà nhỏ cho ông nội tôi.”
Khang Quế Hương lập tức suy tính trong đầu.
Khương Quốc Trụ đúng là không hiểu tiếng người hay sao?
Khương Từ lạnh nhạt liếc cô ta một cái.
Ban đầu còn lo Khương Từ không chịu đồng ý, không ngờ con nhỏ ngu ngốc này lại bị kích động mà gật đầu cái rụp.
Nghe nói thì hay ho là “chăm sóc riêng”, chứ chẳng phải cũng là đi hầu hạ người ta đó sao?
Khang Quế Hương còn tự ý thêm điều kiện vào vụ cá cược này.
Khang Quế Hương đã sống với Khương Quốc Trụ hai kiếp người, chỉ nhìn nét mặt anh ta là biết anh ta đang nghĩ gì.
Kiếp trước, Ông cụ Khương nhị và lão tam cũng không đấu lại được cô ta.
Ông già nhà họ Khương đã nói rõ sẽ không sắp xếp công việc cho cô ta, thì cô ta biết đi đâu kiếm được việc chính thức?
Vài năm sau, căn nhà lớn này sẽ có giá trị tới năm vạn đồng.
Chỉ cần Khương Từ dám đi chợ đen bán đồ kiếm tiền, thì trong một năm này, chẳng lo không có cơ hội tống cô ta vào tù.
Ông cụ Khương thì đi dạo quanh sân trước sân sau, may mà thỉnh thoảng ông vẫn qua chăm sóc hoa cỏ nên sân vườn chưa bị bỏ hoang.
Nhưng Lâm Uyển vẫn cao ngạo như trước, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Kiếp trước sau khi đến Tần thị, cô ta căn bản chưa từng đi làm việc gì cả.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Quốc Trụ thầm thở dài trong lòng.
Lúc còn nhỏ, cháu gái lớn thường hay chạy theo Cố Thanh Xuyên, giờ lớn rồi, cũng nên giữ khoảng cách một chút.
Nếu cắt đứt quan hệ với ông, thì sau này ở Tần thành này đừng mong có chỗ đứng.
Khương Quốc Trụ giờ chẳng qua là bàn đạp của cô ta thôi.
“Đây là chuyện đùa à!” Khương Quốc Trụ bắt đầu thấy khó chịu.
…
“Nhưng nếu tôi đưa ra được, thì phần thuộc về Khương Quốc Trụ sẽ thuộc về ông nội để dưỡng già. Còn cô, vĩnh viễn không được bước chân vào nhà họ Khương nữa. Khương Quốc Trụ nếu lấy cô từ thì cũng đừng quay về đây!”
Huống chi đối phương lại còn là một người đàn ông, nghĩ đến là anh ta đã thấy bực không chịu nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quốc Trụ, anh cũng thấy dáng vẻ ngạo mạn của Khương Từ rồi đấy, nó ngay cả anh là cha ruột mà còn không để vào mắt. Em có tốt với nó thế nào cũng vô ích thôi, nó chẳng bao giờ biết ơn cả. Chúng ta có bốn đứa con, em làm tất cả cũng là vì lợi ích của gia đình nhỏ của mình thôi mà. Anh đừng giận nữa được không? Sau này em sẽ nghe lời anh.”
Ánh mắt nhìn anh chẳng khác nào nhìn rác rưởi, không nói một lời nào đã quay lưng bỏ đi.
Hai tờ còn lại cùng với tờ cam kết đều giao cho ông nội giữ.
Trong lòng Khang Quế Hương đắc ý vô cùng.
Cô ta sợ Khương Từ có việc làm và chỗ ở thì sẽ không coi trọng vụ cá cược này, nên mới cố tình thêm điều kiện là phải trả lại cả việc làm và nhà cửa.
Khương Quốc Trụ thì quay sang trách móc cô ta:
Chẳng lẽ lại phải giống như Lâm Uyển đi làm người giúp việc? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu Từ, đồ đạc chú thím đều để ở gian tây rồi. Vài bộ chăn ga mới là thím ba của con lấy từ nhà mẹ đẻ mang tới cho con đấy.”
…
Anh ta cũng không hiểu nổi, người phụ nữ luôn dịu dàng hiểu chuyện kia sao lại đột nhiên thay đổi, trở thành kiểu đàn bà mà anh ta ghét nhất.
Xét về nhan sắc, Khang Quế Hương kém xa vợ cũ Lâm Uyển.
Hôm nay sau khi ly hôn xong, anh vốn định gọi Lâm Uyển lại, bảo rằng sau này nếu hai mẹ con cô gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, có thể giúp gì anh nhất định sẽ giúp.
Khang Quế Hương nghẹn ngào nói: “Quốc Trụ, em chẳng có bản lĩnh gì cả, nếu nhà anh không sắp xếp công việc cho em thì em sao mà kiếm được việc tốt. Em có thể đi làm giúp việc thật đấy, nhưng mà… phụ nữ của Khương Quốc Trụ mà đi làm osin cho nhà người ta, chẳng phải anh cũng mất mặt lắm sao, anh nói xem?”
Chương 24: C9.2
Nhưng Lâm Uyển quá kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu cúi đầu nói một câu nhẹ nhàng.
“Thôi bỏ đi, sau này đừng như vậy nữa.” – Khương Quốc Trụ nói: “Thành phố không giống nông thôn, không có chuyện tính công điểm. Mọi thứ đều cần tiền, cần phiếu mới mua được. Bây giờ không còn cha mẹ giúp đỡ, lại phải thuê nhà ở ngoài. Lương của một mình anh thì sao nuôi nổi bốn đứa con? Em cũng đi tìm việc làm đi.”
Kiếp trước đã từng sống cuộc sống giàu sang, bây giờ trong mắt cô ta, tiền mới là quan trọng nhất.
Khang Quế Hương bị ông cụ Khương đuổi khỏi nhà, chỉ còn cách đi thuê nhà bên ngoài ở tạm.
Ông cụ Khương còn có vài lời muốn dặn riêng cháu gái, nên không đi cùng hai người con trai.
“Giúp việc thì mình không làm được. Anh sẽ giúp em tìm công việc khác, chẳng bao lâu là em có thể đi làm thôi, đừng vội.”
Cô ta thay mặt Khương Quốc Trụ đồng ý ngay lập tức: “Được, để cha và em hai, em ba làm chứng. Một năm sau nếu mày không đưa ra được tiền thì phải cuốn gói đi tay trắng. Còn nếu mày đưa ra được tiền, thì cha mày phải xách gói rời khỏi nhà.”
Nhìn bóng lưng mảnh mai xinh đẹp của vợ cũ, trong lòng Khương Quốc Trụ bỗng thấy nhói đau.
Cô ta muốn nuốt trọn một mình.
Vậy thì được, nếu đã thêm thì không thể chỉ một phía được thêm.
Còn Khang Quế Hương, dù anh ta có sai, cô ta cũng chỉ như một con thỏ bị thương, dè dặt nhìn anh ta, khiến anh ta không nhẫn tâm mà muốn che chở. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em so đo với Tiểu Từ làm gì? Dù sao nó cũng là con gái anh. Trên đường đến đây chẳng phải em còn nói sẽ coi Tiểu Từ như con ruột sao?”
Khang Quế Hương: “……”
Chỉ là nhà bên cạnh có thành phần hơi xấu.
Tên đàn ông khốn kiếp này đang hối hận vì đã ly hôn rồi chứ gì?
Cô ta không muốn đi làm!
Khương Từ trải chăn nệm lên giường cho ngay ngắn.
Chỉ cần lại khiến Khương Từ bị tống vào tù như kiếp trước, thì tương lai của cô ta sẽ thuận buồm xuôi gió. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Uyển…
Lâm Uyển sao có thể đi làm công việc như vậy chứ?
Mối quan hệ, nhân mạch của ông già đều ở Tần thành.
“Được, tôi đồng ý. Một năm sau nếu cô không đưa ra được năm ngàn đồng, thì mãi mãi không được bước chân vào cửa nhà họ Khương nữa. Công việc ở nhà máy cơ khí phải trả lại cho cha cô, căn nhà nhỏ hiện cô đang ở cũng phải trả về cho ông nội cô!”
Cô ta gả cho Khương Quốc Trụ là để đến Tần thành hưởng phúc, chứ không phải để đi làm osin!
Ông cụ Khương nhị và lão tam mỗi người cầm một tờ.
“Cảm ơn chú hai, chú ba.”
Nếu không thể về nhà họ Khương thì anh ta còn biết đi đâu?
Khương Từ len lén lè lưỡi, cô quên mất chưa mang chúng đi giấu rồi.
Khương Từ ngừng một lát, rồi nói tiếp:
Tuy cô ta không thể trong một năm kiếm đủ năm ngàn đồng, nhưng cô ta tin chắc Khương Từ cũng sẽ không kiếm ra nổi.
Khang Quế Hương ra vẻ mình là con dâu lớn, người làm chủ trong nhà, cố ý buông lời khiêu khích Khương Từ:
Khương Từ đã viết xong bốn tờ giấy nợ, mỗi tờ một ngàn đồng.
Cô ta đè nén cơn giận trong lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quốc Trụ, anh… anh nói sao cơ?” – Khang Quế Hương lắp bắp không nên lời.
Anh ta là con cả của nhà họ Khương cơ mà, sao Khang Quế Hương có thể tự tiện thay anh ta quyết định?
“Ông ơi, phần của Khương Quốc Trụ ông cứ giữ trước đi, tránh cho người đàn bà kia lại giở trò. Một năm sau, nhất định con sẽ đưa đủ tiền. Căn nhà này ông cứ yên tâm ở.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.