Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: C17.2
Trong phòng thẩm vấn, Triệu Khải Thư đích thân thẩm vấn Khương Hồng Vũ: “Cô nói trước đi, hai nghìn tệ đó từ đâu mà có?”
Nếu không có Khương Từ, cô ta mới là hòn ngọc quý trong tay của cha. Cho dù cô ta từng phạm một chút sai lầm nhỏ để được gả cho người mình yêu, cha cô ta cũng sẽ tha thứ, chứ không phải từ bỏ cô để quay sang nuôi dạy lại Khương Từ.
Khương Hồng Vũ lập tức sụp đổ.
“Không liên quan gì đến anh ấy cả!” Khương Hồng Vũ lao về phía trước, bị cảnh sát phía sau ấn lại ghế.
Khương Hồng Vũ đã quyết liều mạng: “Tôi tận mắt thấy Lưu Tiểu Trụ đi ra từ nhà cô, chính cô đã đưa cho hắn cái bọc này trước cửa!”
Khương Từ buông tay, lại hỏi một lần nữa: “Cô à, cô muốn tố cáo cháu ruột của mình, cô chắc chắn đây không phải là vu oan giá họa chứ?”
Nhà mẹ đẻ thì không trông mong được nữa, nếu chồng cô lại xảy ra chuyện gì, hai đứa con sẽ ra sao?
“Ngồi im, trả lời rõ ràng câu hỏi.” Triệu Khải Thư đưa ra ba bản lời khai: “Thôi được, tạm thời chưa nói đến nguồn gốc của hai nghìn đồng, vậy cô nói đi, chuyện cô hãm hại cháu gái mình là thế nào?”
Triệu Khải Thư càng nghĩ càng thấy giận — một cô bé hoạt bát, lanh lợi như Tiểu Khương Từ, rốt cuộc đã đắc tội gì với Khương Hồng Vũ mà cô ta lại nhẫn tâm hại cháu gái mình như vậy?
Nước mắt Khương Hồng Vũ tuôn ra, chẳng ai hiểu được nỗi đau và thù hận trong lòng cô ta. Giờ đây cô ta chỉ là muốn đòi lại những gì thuộc về mình, thì có gì sai?
Lưu Tiểu Trụ hôm nay đã bị ăn đòn lần thứ ba, đúng là xui tận mạng, bên cạnh còn đứng một anh cảnh sát nữa chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôn Trường Thuận đã tạm thời bị đình chỉ công tác để điều tra.” Triệu Khải Thư lắc đầu, người phụ nữ này vừa ngu vừa liều: “Anh ta là cán bộ nhà nước, cô thì không có công việc. Nhà cô đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy, đương nhiên phải điều tra nguồn tiền từ phía anh ta. Cô không khai, tức là đang hại chồng mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Trường Thuận còn gì mà không hiểu nữa? Mánh khóe vu oan của Khương Hồng Vũ vừa thô vừa vụng, lại còn bị người ta tráo mất đồ. Ngay trước mặt chồng, cô ta bị vạch trần, thế mà thứ cô ta lo nhất lại là nhặt lại mấy đồng tiền rơi trên đất.
“Chỉ cần có bằng chứng, cô có nhận hay không cũng không quan trọng.” Triệu Khải Thư đập mạnh bàn: “Lưu Tiểu Trụ đã khai, là cô đưa cho hắn hai trăm tệ, muốn hắn vu oan cho cháu gái cô là có quan hệ mờ ám với người ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta hận không thể khiến Khương Từ c.h.ế.t đi cho rồi. Vì thế, khi Mai Bảo Anh tìm đến, dù bà ta không cho cô ta hai nghìn tệ, cô ta cũng sẽ đồng ý.
“Vậy cô nói xem, mấy món đồ này là sao?” Tôn Trường Thuận hất mạnh cái bọc, toàn bộ đồ đạc bên trong rơi lả tả xuống đất.
Khương Hồng Vũ không buồn nhìn mấy bản cung đó, run rẩy nói: “Bọn họ đang vu khống tôi! Trả lại sự trong sạch cho tôi là trách nhiệm của các anh! Việc tôi không làm, tôi sẽ không nhận!”
Khương Hồng Vũ nhào tới đánh Lưu Tiểu Trụ: “Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi cơ mà! Tên lưu manh hạ tiện, mày dám vu oan cho tao sao? Rõ ràng là Khương Từ đưa cho mày kia mà!”
Mẹ nó, hắn không chơi với đám điên này nữa đâu.
“Sao lại thành đồ của tôi?” Khương Hồng Vũ hoảng hốt, lao xuống đất nhặt từng tờ tiền đang rơi vãi, nhưng quá nhiều, cô ta rối loạn cả lên: “Tôn Trường Thuận, nhà mình bị trộm rồi, anh còn không mau đi điều tra!”
Mới vừa rồi, cô gái năm xưa giờ đã là góa phụ, cô ấy hỏi anh:
Nhà họ cũng chẳng dư dả gì, số tiền trên đất ít nhất cũng một hai nghìn tệ, cô ta lấy đâu ra? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chưa từng nghĩ rằng chuyện mình nhận tiền làm việc xấu lại liên lụy đến chồng. Bao nhiêu năm nay, hai đứa con trong nhà, cô thì không có việc làm, cả nhà sống nhờ vào đồng lương của Tôn Trường Thuận, căn nhà họ ở cũng là đơn vị phân cho.
“Tôn Trường Thuận, năm đó em không hề làm chuyện đó, tại sao anh lại không tin em?”
“Chú Tôn, thật sự là vợ chú đưa cho cháu đấy. Cháu nói thật lòng, Khương Hồng Vũ bảo chỉ cần cháu nhận lấy đồ thì ngày mai sẽ được cưới Tiểu Khương Từ. Tại cháu ngu, tham lam mới tin lời cô ta. Chú có dẫn cháu về đồn công an, cháu vẫn chỉ nói đúng một lời này thôi.”
Khương Hồng Vũ đắc ý, thời nay muốn hủy danh dự của một người quá dễ dàng, cô ta còn cho Lưu Tiểu Trụ hai trăm đồng cơ mà. Cô ta lại thêm dầu vào lửa: “Lưu Tiểu Trụ, nói với chồng tôi nghe đi, mấy thứ trong bọc này là ai đưa cho cậu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh bị hỏi đến á khẩu không nói được gì. Năm đó mọi chuyện đều do cha mẹ anh làm chủ, đến khi anh kịp phản ứng thì đã chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi.
Anh mở bọc ra mới liếc một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Năm đó, anh vừa xuất ngũ, dì và bác gái đều giới thiệu mối cho anh. Cô gái mà anh để ý, cũng bị bao vây bởi những lời chỉ trỏ như hôm nay — người ta nói cô ấy không biết xấu hổ, nói cô ta lén lút với du côn. Sau đó, anh đã đính hôn với Khương Hồng Vũ.
“Vậy thì được thôi, chú Tôn, chú mở ra trước mặt cô cháu mà xem đi.” Khương Từ cười lạnh, Khương Hồng Vũ càng chắc chắn bao nhiêu, lát nữa cái tát vào mặt cô ta sẽ càng vang dội bấy nhiêu.
Hai ba chiếc váy cũ mà cô ta đã mặc, mấy chiếc kẹp tóc, một chiếc hoa tai bạc, và thứ khiến cô ta sợ hãi nhất — hai nghìn tệ tiền mặt mà Mai Bảo Anh đã đưa cho cô ta — rơi tán loạn khắp nơi.
Tôn Trường Thuận lạnh cả người: “Tất cả theo tôi về đồn công an, từng người một nói rõ đầu đuôi cho tôi!”
Khương Hồng Vũ vẫn cố chấp: “Tiền nhà tôi, tôi việc gì phải nói rõ nguồn gốc với anh? Cục trưởng Triệu, chuyện này không thuộc quyền quản lý của anh chứ?”
Đắc tội? Đắc tội ở đâu cũng có! Trong lòng Khương Hồng Vũ, sự ghen tị và căm hận đã khiến cô ta phát điên. Cô ta rơi vào bước đường cùng như hôm nay, tất cả đều là do Khương Từ.
Nguồn tiền đó cô ta nhất định không thể nói ra, dù sao cũng không có bằng chứng, nhiều lắm thì mai sẽ được thả về: “Chồng tôi là phó đội trưởng, anh ấy đâu? Sao còn chưa cho tôi về?”
Chương 47: C17.2
Lưu Tiểu Trụ nhớ lại trận đòn đêm nay, không chút do dự nói thật: “Câu này hỏi kỳ cục ghê. Cái bọc này không phải chính cô đưa cho tôi sao? Cô còn cho tôi hai trăm đồng nữa mà.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ta hận đến thấu xương.
“Tiểu Khương Từ làm sao lại có một người cô như cô? Con bé rốt cuộc đã đắc tội gì với cô?”
Tôn Trường Thuận mặt mày u ám, nhận lấy bọc vải: “Tiểu Từ, chú không phải kẻ mù, chuyện hôm nay quá kỳ lạ, chú tuyệt đối sẽ không để người ta vu oan cho cháu, chú sẽ điều tra đến nơi đến chốn…”
Khương Hồng Vũ: “……” Không phải vậy! Không phải vậy! Sao Lưu Tiểu Trụ lại đổi lời? Rõ ràng cô ta đã cố rút ngắn thời gian để tránh rắc rối rồi mà.
Chính Khương Từ đã cướp mất người cha của cô ta, cướp đi của hồi môn của cô ta, cướp cả công việc vốn đã sắp đặt cho cô ta. Không có công việc, không có của hồi môn, cô ta chưa bao giờ ngẩng mặt nổi trong nhà họ Tôn. Khi có được một đứa cháu gái ngoan ngoãn, thông minh, cha cô ta đến cả đứa con gái duy nhất cũng không cần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.