Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1092: Chương 1092
Một chiếc xe hơi đậu ở ven đường liên tục ấn kèn.
Diệp Đống ngẩn người,sau đó nghĩ đến lời Diệp Ninh dặn dò lúc trước, xua tay.
Được đến khích lệ, Diệp Đống vui vẻ muốn c·h·ế·t, thậm chí còn ngồi thẳng hơn rất nhiều.
Diệp Đống do dự vài giây, hoàn toàn không dám đắc tội anh ta, chỉ có thể mở cửa xe ra, ngồi vào.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống, bên trong xe lộ ra một gương mặt mà Diệp Đống quen biết.
Diệp Đống nhanh chóng tỉnh táo trở lại, tuy rằng cậu rất tham tiền, nhưng cũng biết vô công bất thụ lộc, nhất là Diệp Ninh còn đã từng nhắc nhở cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Đống vừa hưng phấn lại thấp thỏm và chờ mong.
“Nếu cậu thích xe, vậy tôi tặng chiếc này cho cậu vậy.”
Sau khi lên xe, cậu đảo mắt nhìn tới nhìn lui, quan sát tất cả mọi thứ trong xe, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc cảm thán.
“Đi dạo trên đường có cái gì thú vị chứ, tôi dẫn cậu đi xem kinh thành phồn hoa đích thực!” Mục Văn Hạo vừa mới nói xong, tốc độ xe cũng tăng vọt lên rất nhiều.
“Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi một chiếc xe xịn như thế đó.”
Tuy rằng mấy ngày qua cậu cũng đã chấp nhận sự thật rằng Diệp Ninh rất lợi hại, nhưng nghe Mục Văn Hạo nói như thế, vẫn cảm thấy có chút thái quá rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ting ting ting!
“Hiện tại chúng ta phải đi đâu đây?”
Ánh mắt của Diệp Đống bị chiếc xe mà anh ta lái hấp dẫn, nhìn xe là biết ngay nó có giá trị cực kỳ xa xỉ.
TBC
“Anh Mục, anh biết cách nói đùa thật đó.”
Cậu đương nhiên không thể làm chị của cậu mất mặt được rồi!
Mục Văn Hạo cười cười hỏi: “Cậu biết lái xe sao?”
Mục Văn Hạo lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán nói: “Cậu còn trẻ, có chí khí là tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi không cần đâu.”
Chỉ là tiếng kèn kia vẫn cứ vang lên không ngừng, làm cậu cũng nhịn không được nhìn sang.
Bọn họ vốn dĩ chẳng quen biết gì nhau, trừ phi đầu óc của anh ta không được tỉnh táo, nếu không sẽ không thuận miệng tặng cho người khác một chiếc xe hơi đắt đỏ như thế được được.
Diệp Đống lắc đầu, nhưng mà lại lập tức nói: “Tôi biết lái máy kéo trong thôn.”
“Cậu cảm thấy ngại hả? Thật ra không cần phải khách sáo với tôi đâu. Nhưng mà cho dù tôi không tặng cho cậu thì cậu cũng có thể bảo chị của cậu mua cho cậu một chiếc. Dựa theo năng lực kinh tế hiện tại của chị cậu, cả nhà cậu muốn dọn đến kinh thành sống cũng chỉ cần nói một tiếng là được.”
“Không cần, lát nữa tôi còn phải về bệnh viện nữa.”
Mục Văn Hạo vô cùng tùy ý trò chuyện.
“Cũng tương tự như nhau thôi.” Mục Văn Hạo cho cậu một câu trả lời khẳng định, câu nói tiếp theo suýt chút nữa đã làm Diệp Đống kinh ngạc đến muốn rớt cằm.
Hình như phản ứng của cậu đã chọc cười Mục Văn Hạo, anh ta nhẹ nhàng nói: “Xem ra cậu không quá hiểu biết về chị của cậu rồi, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một chuyện, hiện tại chị của cậu còn lợi hại hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều.”
Dù sao thì cậu cực kỳ hiểu biết tính cách của chị cậu.
Ngay từ đầu Diệp Đống cũng không để ý đến, dù sao cậu cũng đang đi trên lối đi bộ vô cùng đúng luật.
Chương 1092: Chương 1092
Còn những lời Diệp Ninh dặn dò cậu, trong tốc độ xe chạy như bay, chúng nó đã bị cậu quăng ra sau đầu từ lâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Đống bắt đầu suy nghĩ sâu xa, chờ vài giây sau mới đè nén kích động trong lòng xuống nói: “Chị của tôi nói cho dù chị có tôi có lợi hại như thế nào thì cũng không phải là của tôi. Với lại tôi cũng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình rồi.”
“Chị của tôi ghê gớm đến thế à?” Diệp Đống mở to hai mắt, thật sự có chút kinh ngạc.
“Anh Mục, tôi không đi đâu hết, chỉ là tùy tiện đi dạo mà thôi.”
Diệp Đống trợn mắt há hốc mồm, rất muốn nhận, lại muốn thử tát cho mình một phát, xem xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Lên xe đi.” Mục Văn Hạo gọi cậu.
Mục Văn Hạo xuất hiện ở bên trong xe, chủ động dò hỏi.
“Cậu đi đâu đó?”
Mục Văn Hạo vẫn không hề đổi ý: “Chỉ là công cụ thay đi bộ mà thôi, chẳng tính là cái gì.”
Cậu biết rõ mình có bao nhiêu khả năng, nếu chỉ nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào chị gái, chỉ e là không được.
“Sẽ không ảnh hưởng đến việc cậu quay về chăm sóc chị của cậu đâu, lên xe đi.” Mục Văn Hạo vẫn kiên quyết bảo cậu lên xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.