Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1328: Chương 1328
Nếu nói lúc trước cô chỉ đề phòng và căm ghét Mục Văn Hạo thì hiện tại cô lại còn sợ hãi anh ta nữa.
Mục Văn Hạo trông có vẻ hiền hòa hơn rất nhiều, giống như trở thành một người hoàn toàn khác với lúc nãy.
Lữ Đình lộ ra vẻ mặt khó xử.
Anh ta thậm chí không thèm quan tâm đến việc còn có những người khác ở đây, không chút kiêng dè bày tỏ tình cảm của mình.
Lữ Đình cũng không biểu hiện ra vẻ tức giận, mà lại thuận thế nói: “Chúng tôi chỉ đang làm theo quy định mà thôi. Anh muốn chúng tôi đi thì chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tôi là được.”
Chương 1328: Chương 1328
“Sở trưởng Lữ, để tôi nói chuyện riêng với anh ta vài câu.”
“Hiện tại đồng chí Diệp Ninh đã đến, anh đã có thể trình bày tình huống bị thương của mình rồi đúng không?”
“Mau đến gần tôi.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức không có một tiếng động.
Lữ Đình đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa cô và Mục Văn Hạo vài giây, cuối cùng ngầm đồng ý với quyết định của cô.
Giọng nói suy yếu khàn khàn giống như đang lên án việc cô không có mặt ở nơi này.
Khóe môi Mục Văn Hạo điên cuồng giơ lên, nhìn thấy cô nghe lời như thế, cảm thấy anh ta đã làm ra một việc chính xác nhất trong đời.
Mục Văn Hạo không chỉ không phối hợp mà thái độ lại càng thêm ngang ngược hơn.
https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1330.html
Diệp Ninh thong thả đến gần giường bệnh.
Lữ Đình nhìn về phía hai công an đứng ở bên cạnh.
“Tôi còn cho rằng sau khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là cô.”
Quá xa, anh ta không nhìn thấy rõ biểu cảm hiện tại của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy Diệp Ninh, gương mặt tái nhợt của anh ta lộ ra một chút thần thái.
Mục Văn Hạo vốn dĩ đang nhắm mắt lại, gần như là lập tức mở bừng mắt ra.
Nhưng mà Lữ Đình sẽ không thật sự để Diệp Ninh ở lại nơi này một mình. “Diệp Ninh?” Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài với anh ấy.
“Tại sao mấy người còn ở nơi này? Tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Ninh mà thôi!”
Diệp Ninh rất rõ ràng, nếu hiện tại cô cứ thế mà rời đi, Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ lại tiếp tục nổi điên nữa.
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Các anh đều ở bên ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, thể lực của anh ta vốn dĩ cũng không còn lại bao nhiêu, hiện tại đương nhiên không có tâm trạng đi ứng phó những người không liên quan này.
Mục Văn Hạo không vui nhướng mày lên, vô cùng khó chịu vì sự tồn tại của bọn họ.
.]
Diệp Ninh chần chờ vài giây, thật sự nghe lời bước về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lữ Đình cho Diệp Ninh một ánh mắt, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.
“Vậy còn những người khác...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta gian nan nâng tay lên, vẫy tay với Diệp Ninh.
Không bao lâu sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.
“Cái gì mà người khác, làm gì còn người khác nào? Mấy tên công an mấy người rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không?” Gương mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u.
Bọn họ cũng đang chờ đợi những lời này của Mục Văn Hạo.
Cuối cùng cô dừng lại ở khoảng cách cách giường bệnh chừng hai bước chân.
Nhưng anh ấy lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại từ chối.
Thái độ của anh ta vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm để mắt đến mấy người bọn họ.
“Nhưng mà hiện tại cũng tốt lắm rồi. Chắc cô cũng hiểu được tình cảm của tôi dành cho cô rồi đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta cực kỳ khó chịu vì khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại.
Cô bình tĩnh lại, lạnh như băng nói: “Tôi đến rồi.”
“Cho nên vết thương này của anh là do anh tự mình hại mình hay là có nguyên nhân khác?” Lữ Đình vẫn cứ tiếp tục truy vấn.
Tuy rằng anh ta cũng không hề nói rõ là tự mình hại mình, nhưng mà hai câu nói này cũng đã đủ làm Lữ Đình đưa ra kết luận rồi.
Sắc mặt của Diệp Ninh lại càng thêm khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lữ Đình cố ý ho khan hai tiếng, ngắt ngang vẻ kích động của Mục Văn Hạo.
Bọn họ cần phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có phải Mục Văn Hạo tự mình hại mình hay không, sau đó mới có thể kết thúc vụ án này.
“Cái gì mà làm theo quy định chứ? Ở đâu ra chuyện công? Đây là chuyện riêng giữa tôi và Diệp Ninh, mời mấy người lập tức đi ra ngoài ngay!”
Mục Văn Hạo đương nhiên biết bọn họ muốn hỏi cái gì, mất kiên nhẫn đáp: “Không có liên quan gì đến Diệp Ninh, mấy người biến đi được chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.