Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1334: Chương 1334
Cô gái kia vốn dĩ nên có được một tương lai xán lạn, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.
“Thời gian công chiếu phim đã quyết định vào cuối tháng sau, tôi đã chào hỏi trước với đoàn trưởng rồi, lần đầu tiên điện ảnh công chiếu cô có thể lại đây.” Giọng của Trương Quốc Trụ rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút sốt ruột.
Hai mươi phút sau, Hà Bân xuất hiện trong phòng bệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiển nhiên anh ta cũng không coi Mộng Kiều Nhụy là người phe mình, đề phòng cô ta rất nhiều.
Từ sau khi cô dọn ra khỏi viện gia thuộc bên kia thì cũng không còn cố ý đi để ý bên đó.
Mục Văn Hạo trực tiếp ra lệnh với Mộng Kiều Nhụy: “Cô đi ra ngoài!”
Hà Bân là tâm phúc của anh ta, Mộng Kiều Nhụy không biết hiện tại anh ta muốn gặp Hà Bân làm gì, nhưng mà lại không dám cãi lời.
Huống chi mấy ngày nay cô lại đặt toàn bộ lực chú ý vào chuyện của Mục Văn Hạo, hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm mấy chuyện khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ra khỏi phòng biểu diễn, Diệp Ninh quay về văn phòng.
Ở trước mặt anh ta, Mộng Kiều Nhụy thậm chí không dám thở mạnh tí nào, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng rồi.
“Đội trưởng Lý có tin tức gì của Vương Hinh Tuyết không?”
Lâu lắm rồi Diệp Ninh không nghe được tên của Vương Hinh Tuyết, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lý Kiến Hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi.” Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát.
Diệp Ninh lập tức hiểu được, người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan mà.
“Có lẽ sẽ có không ít lời nghị luận không hay, nhưng mà cô cũng đừng để trong lòng.”
Chương 1334: Chương 1334
Nhắc đến Trịnh Thư Vân, Từ Minh Vũ cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sắc mặt của Diệp Ninh vẫn không hề thay đổi gì, mọi khúc mắc giữa cô và Vương Hinh Tuyết đều đã vẽ dấu chấm hết.
Câu nói tiếp theo đó bị anh ta thay thế bằng tiếng thở dài.
“Mấy ngày nay cô có đọc báo không?”
Bệnh viện.
Diệp Ninh cũng không thèm để tâm đến chuyện của Lý Hiểu, bởi vì hiện tại cô ta càng làm lớn chuyện, chờ đến khi điện ảnh công chiếu thì sẽ bị vả mặt càng đau hơn.
Chờ đến khi Mục Văn Hạo tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy người ngồi trước giường bệnh là Mộng Kiều Nhụy thì toàn thân lại càng âm trầm hơn.
Đến lúc đó thậm chí không cần đến lượt cô ra tay, Lý Hiểu cũng sẽ tự ngã vào phần mộ do chính cô ta tự đào ra.
Diệp Ninh khẽ “ừ” một tiếng.
“Vẫn cứ là Lý Hiểu chưa chịu bỏ cuộc, cứ nằng nặc cho rằng kịch bản của chúng ta sao chép nội dung của cô ta, nhưng mà Thu Á đã chuẩn bị ứng phó rồi.” Trương Quốc Trụ biết sớm muộn gì cô cũng sẽ nhìn thấy, cho nên chủ động nói sớm hơn, làm cô có thể chuẩn bị tâm lý trước.
Bộ điện ảnh này cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cô.
Cô mới vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại do Trương Quốc Trụ gọi đến.
TBC
.]
Nhưng mà cho dù khôi phục không tệ lắm thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cô ta đã trở thành một bệnh nhân tâm thần. Bác sĩ nói cô ta tuyệt đối không thể chịu thêm bất cứ k*ch th*ch gì đó, nếu không có khả năng sẽ tái phát bất cứ lúc nào.
Quả nhiên Lý Kiến Hoa cho cô một câu trả lời khẳng định: “Tháng trước Vương Hinh Tuyết đã xuất viện rồi, tôi có đi thăm cô ấy, trạng thái tinh thần của cô ấy cũng coi như khôi phục không tệ lắm.”
“Kêu Hà Bân lại đây.” Câu đầu tiên Mục Văn Hạo mở miệng nói lại không phải là lời phát tiết gì đó.
Cô hơi chỉnh sửa lại một chút suy nghĩ, cầm lấy giấy và bút, bắt đầu chuẩn bị ca khúc tham gia tuyển chọn.
“Thư Vân là tướng tài của tôi, Vương Hinh Tuyết là tướng tài của đội trưởng Lý, chỉ có điều không ngờ rằng hai người bọn họ..”
“Lời nghị luận không hay?” Diệp Ninh không rõ Trương Quốc Trụ muốn chỉ phương diện nào.
Vì muốn làm cô có thể làm việc tốt hơn, trong đoàn còn cố ý sắp xếp cho cô một văn phòng riêng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có, làm sao thế?
Trương Quốc Trụ lại dặn dò lần nữa, sau đó mới cúp máy.
“Có phải cô nhớ Thư Vân không?” Không ngờ rằng Từ Minh Vũ lại đoán được suy nghĩ của cô.
Câu hỏi của Trương Quốc Trụ làm Diệp Ninh có chút khó hiểu.
Trong nháy mắt Diệp Ninh cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như lại quay về những ngày tháng đi chơi cùng với Trịnh Thư Vân.
Trong nháy mắt Trịnh Thư Vân cũng đã đi ra nước ngoài được hơn nửa năm, trong nửa năm này cũng đã xảy ra quá nhiều việc, cũng không biết cô ấy sống ở nước ngoài có tốt không nữa?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.