Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1356: Chương 1356
Chương 1356: Chương 1356
Hà Bân cứng đờ gật gật đầu, tiếp tục muốn nói lại thôi.
TBC
Thật ra anh ta biết rõ chắc chắn là đang có người muốn cản trở việc này.
Tiếng cười của anh ta quá lớn, đụng trúng miệng vết thương, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Mục Văn Hạo không chút kiêng nể gì mà muốn phá hoại, chen chân vào tình cảm và hôn nhân của Cố Phong, sao Cố Phong có thể tùy ý để anh ta muốn làm gì thì làm chứ.
Mộng Kiều Nhụy thấy Mục Văn Hạo đã hoàn toàn đắm chìm trong lửa giận, liên tục lầm bầm lầu bầu, trái tim đã nhảy lên cổ họng.
Đến cả không khí cũng giống như lập tức bị đông cứng lại, làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực và ngạt thở.
Hà Bân thậm chí còn không dám thở mạnh tiếng nào nói: “Tôi hỏi bọn họ nguyên nhân là gì, bọn họ đều chỉ là nói không thể tiếp tục đưa tin về chuyện này được nữa.”
“Nói!” Mục Văn Hạo nghẹn ngào gằn giọng ép hỏi
.]
“Buổi sáng nay tôi đi liên hệ với các phóng viên trong các tòa soạn ở thành phố này, bọn họ đều nói là không thể phỏng vấn anh được.”
Trước khi Hà Bân mở miệng nói chuyện thì anh ta cũng đã có thể tưởng tượng vẻ mặt nổi giận của Mục Văn Hạo tiếp theo đó rồi (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt của Mục Văn Hạo lộ ra vẻ vô cùng đáng sợ: “Cậu lặp lại lần nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng Hà Bân không nói ra những lời này, nhưng dựa vào đầu óc của Mục Văn Hạo, sao có thể không nghĩ đến được chứ.
Hà Bân và Mộng Kiều Nhụy thậm chí còn không dám tiến lên, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích giống như hai khúc cây.
Ánh mắt của anh ta liên tục lóe lên, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng lại còn tức giận cười ha hả.
Hiện tại anh ta hoàn toàn không muốn nghe đến mấy chữ này.
Mục Văn Hạo há to miệng thở hổn hển, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại không ho khan nữa, gương mặt vặn vẹo kêu to: “Được... Được lắm... Cố Phong, được lắm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng mà hiện tại mấy tòa soạn kia lại có phản ứng giống hệt như nhau, hơn nữa còn không dám nói ra nguyên nhân chân chính.
Anh ta tỉ mỉ lên kế hoạch tất cả mọi thứ, vậy mà lại bị Cố Phong ngăn cản dễ như trở lòng bàn tay vậy sao?!
“Cố Phong à Cố Phong, anh cho rằng... anh ngăn cản cuộc phỏng vấn này thì mấy tai tiếng kia sẽ biến mất sao? Đúng là... nằm mơ giữa ban ngày!” Mục Văn Hạo nói xong lời cuối cùng, nghiến chặt răng lại, hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy năm qua, Mục Văn Hạo muốn cái gì đều có được cái đó, hoàn toàn sinh sống trong hoàn cảnh xuôi gió xuôi nước, chẳng còn có ý thức nguy hiểm và biết sợ nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm trước Cố Phong vừa mới đến, hôm nay đã xảy ra biến cố như thế này, cho nên người nhúng tay vào chỉ có thể là... quân đội!
Ánh mắt Mục Văn Hạo trở nên lãnh khốc: “Ngoài ý muốn?”
Dựa theo mức độ nổi tiếng hiện tại của Diệp Ninh, tin tức nóng hổi lại chấn động này chính là tin tức mà các phóng viên xua như xua vịt, muỗi người đều ước gì mình có thể chiếm đoạt quyền đăng tin độc nhất vô nhị nữa kìa.
Tuy rằng hiện tại Cố Phong chỉ là doanh trưởng, nhưng mà chỗ dựa sau lưng anh ta lại là bối cảnh cực lớn mà không ai có thể lay động được.
Hơn nữa cô ta còn có dự cảm, nếu Mục Văn Hạo cứ tiếp tục mù quáng không chịu tỉnh lại, chỉ e là hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Vậy cũng chỉ có thể là bọn họ không dám đắc tội người đã nhúng tay vào.
“Ha! Ha ha! Ha ha ha! Khụ khụ khụ……”
Anh ta vừa mới nói xong, toàn bộ phòng bệnh đều rơi vào yên tĩnh giống như tất cả mọi người c·h·ế·t.
Mộng Kiều Nhụy cảm thấy anh ta nhận thất bại như thế thì cũng tốt, có lẽ như thế anh ta sẽ nhận rõ hiện thực, buông tay tình cảm mà anh ta vốn không nên dây dưa.
Tai tiếng của anh ta và Diệp Ninh đã lan truyền khắp thành phố đều biết, cho dù Cố Phong có giỏi đến mức nào thì cũng không thể chặn miệng của tất cả mọi người.
Một khi quân đội đã ra mặt can thiệp chuyện này, đừng nói là phỏng vấn, chỉ e là sau này mỗi một chữ Mục Văn Hạo nói ra đều sẽ không thể nào xuất hiện ở các phương tiện truyền thông công khai nữa.
“Cố Phong... tôi đã đánh giá thấp anh rồi... anh xứng đáng làm... đối thủ của tôi...”
Mục Văn Hạo tiếp tục cười âm u, tiếng cười ngắt ngang suy nghĩ của Mộng Kiều Nhụy.
Nhưng mà giây tiếp theo cô ta sẽ biết suy nghĩ này của mình ngây thơ đến mức nào.
Cho nên cho dù anh ta không làm cú chót, cho dù đôi bên cùng chịu thiệt thì người chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ chỉ là anh ta!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.