Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1401: Chương 1401
Chu Giai Bội thúc giục nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, sau đó là có thể ăn cơm rồi.”
Chương 1401: Chương 1401
Một lúc sau, hai người ngồi xuống ăn sáng cùng với nhau.
“Tôi, tôi sợ...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi ngủ sofa.” Vương Kim tùy tiện nói.
Bánh bao, bánh bao cuộn, bánh trứng, cháo gạo kê, dưa muối, trứng gà ngâm, còn có một đĩa rau xào mà anh ấy không biết tên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Vương Kim cũng chỉ mất hai phút đã tiến vào mộng đẹp...
“Tôi đánh thức anh sao?”
TBC
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Chu Giai Bội đang đeo tạp dề bày thức ăn sáng lên trên bàn.
Cố Phong cười chào hỏi với cô.
Cô ấy đứng trước cửa phòng ngủ, không quá yên tâm xác định.
Viện gia thuộc quân khu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối hôm qua lúc tạm biệt nhau thì anh cũng không nói cho Diệp Ninh biết sáng hôm nay anh sẽ đến đón cô, cho nên hiện tại cô vô cùng bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Kim đã vươn tay chuẩn bị cầm lấy bánh bao ăn rồi, đành phải thu tay lại.
Thật ra Chu Giai Bội cũng có ý định như thế: “Tôi lấy đệm chăn cho anh.”
Vài phút sau, Vương Kim ngáp dài nằm trên ghế sofa, mà Chu Giai Bội thì chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cô ấy đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân lắm rồi.
“Sao anh lại đến đây, Vương Kim đâu?”
Một tiếng anh Vương làm vẻ ghét bỏ của Vương Kim biến thành bất đắc dĩ, anh ấy giãy dụa một chút, bỏ cuộc nói: “Được rồi, tôi ở lại với cô.”
Chu Giai Bội vẫn cứ hoảng loạn lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Chào buổi sáng.”
Chu Giai Bội lập tức lau nước mắt, vui vẻ gật đầu.
Chu Giai Bội nghe Vương Kim nói muốn đi, mắt lại đỏ lên lần nữa.
Vương Kim nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, sau đó gãi đầu.
“Sao lại mua nhiều đồ ăn như thế?”
Diệp Ninh từ trên lầu đi xuống, lập tức nhìn thấy Cố Phong đứng ở trước đầu xe.
“Anh đến đón em, em không vui sao?” Cố Phong cố ý hỏi như thế.
Trên mặt Chu Giai Bội lộ ra chút ý cười, hoàn toàn yên tâm.
“Tôi sẽ không khách sáo.” Vương Kim lại bưng cháo gạo kê lên, ăn ngấu nghiến.
Vương Kim ăn một hơi ba cái bánh bao, hai cái bánh bao cuộn, một cái bánh trứng.
“Đừng đi!”
Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không xui đến mức bị ăn trộm ghé thăm hai lần trong một buổi tối đúng không?
Tuy rằng công an đã bắt ăn trộm đi rồi, nhưng mà cô ấy vẫn cứ không dám ở lại trong nhà một mình.
Từ trước đến nay anh ấy còn chưa từng ăn bữa sáng nào phong phú như thế.
“Không.” Vương Kim cho cô ấy một câu trả lời khẳng định, con người anh ấy không có ưu điểm gì khác, nhưng chỉ cần là chuyện anh ấy đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.
Hai người bọn họ ăn không hết đống này.
Cô ấy run rẩy nói ra sợ hãi của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ấy vừa ngáp vừa bò dậy khỏi ghế sofa.
Vương Kim có hơi cạn lời: “Cô khóa cửa cẩn thận là không có việc gì.”
Sáng sớm hôm sau.
Anh ấy chủ động khen ngợi.
“Anh Vương, sau khi tôi ngủ rồi anh có trốn rời đi không?”
Vương Kim thấy cô ấy hưng phấn đi vào trong phòng ngủ, cực kỳ cạn lời.
Chu Giai Bội đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó mắt và lông mày đều cười cong thành hình trăng non.
“Lúc trước khi còn ở nhà đều là do tôi nấu cơm, nếu anh thích ăn thì cứ ăn nhiều vào.”
Tuy rằng tối hôm qua phải ngủ trên ghế sofa, nhưng anh ấy lại không lộ ra vẻ khó chịu gì cả.
Cố Phong cưng chiều xoa tóc của cô, sau đó mở cửa xe ra.
“Cô đừng khóc mà!” Mặt mày Vương Kim nhăn nhó, sao cứ hở một tí là cô ấy lại khóc nhè thế này?
Mấy người như cô ấy cứ thích chú ý vệ sinh tùm lum, tối hôm qua anh ấy đã rửa tay sạch rồi mà.
“Không thể không nói, tay nghề nấu cơm của cô không tệ thật.”
Chu Giai Bội rưng rưng nước mắt, cầu xin nhìn anh ấy: “Anh Vương, tôi thật sự rất sợ hãi...”
Lực chú ý của Vương Kim hoàn toàn bị đồ ăn trên bàn ăn hấp dẫn lực chú ý.
“Anh cảm thấy thế nào?” Diệp Ninh dùng nụ cười thay cho câu trả lời.
Chu Giai Bội cười nói: “Không phải mua, là do tôi tự làm.”
Chu Giai Bội thỉnh thoảng liếc nhìn anh ấy một cái, ý cười ngượng ngùng dưới đáy mắt chưa bao giờ biến mất.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.