Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 150: Chương 150
“Anh không nhận ra sao?”
Giang Húc Đông lại giống như hoàn toàn không nghe được lời anh ta nói, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.
Giang Phong Lâm rất muốn nhào lên đánh người.
Chương 150: Chương 150
Mà phản ứng của Giang Húc Đông lại là không có phản ứng gì hết.
Anh ta nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc trêu chọc.
Nụ cười trên mặt Giang Phong Lâm dần dần biến mất, tầm mắt cứ đảo tới đảo lui giữa Giang Húc Đông và Diệp Ninh.
Nhưng khi tiếng đàn dương cầm đầu tiên vang lên, toàn bộ bài hợp xướng cũng được dẫn đến đoạn cao trào đầu tiên.
“Cái gì?” Hiện tại Giang Phong Lâm hòan toàn không hiểu được.
Cho dù Diệp Ninh đang ngồi ở một góc không đáng chú ý nhất, nhưng mà khi tiếng đàn dương cầm vang lên, cô vẫn trở thành trung tâm của mọi tầm mắt.
“...”
Quả nhiên Giang Húc Đông đã mở miệng, trong giọng nói rõ ràng đang kềm nén cảm xúc gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Càng không ngờ cô lại mang cho anh ấy bất ngờ lớn như thế!
Anh ta thật sự thật lòng khen ngợi, vừa nói vừa để ý phản ứng của Giang Húc Đông ở bên cạnh.
Anh ta vừa định nói tiếp gì đó, lại phát hiện Giang Húc Đông lại đang nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó trên sân khấu, vẫn không hề nhúc nhích.
“Húc Đông, em quen cô ấy hả?”
Ngay lúc cô ta sắp sửa ngất đi, tiếng ca xung quanh đột nhiên tiến vào đoạn cao trào cuối cùng.
Giây tiếp theo, Giang Húc Đông lại mỉm cười, còn cười cong cả mắt, là nụ cười khi tâm trạng thật sự sung sướng.
“Cái cô nữ đồng chí này hát hay ghê!”
Lúc này bài hợp xướng đã đến phần cuối, cảm xúc của mọi người đều đến thời khắc kích động nhất, mà Vương Hinh Tuyết cũng đã tiền vào trạng thái điên cuồng.
“Húc Đông, có phải em cũng cảm thấy nữ đồng chí đàn dương cầm kia hơi khác với những người khác đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bụng của cô đã đau đớn đến giới hạn bùng nổ, cô ta kẹp chặt hai chân, có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào ý chí cố chống đỡ.
Giang Húc Đông bình thường trở lại, quay đầu nhìn anh ta.
TBC
Giống như có cánh cửa địa ngục mở ra, một chất lỏng ấm áp dọc theo quần của cô ta chạy xuống...
Giang Phong Lâm cũng nghe mê say, đồng thời còn không quên quan sát Vương Hinh Tuyết đứng ở vị trí trung tâm sân khấu bắt mắt nhất.
Hiện tại chỉ cần k*ch th*ch cô ta một chút, một k*ch th*ch thật nhỏ thôi cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ, mỗi một giây đều dài lâu giống như một thế kỷ.
Anh ta rất hiếm khi nhìn thấy Giang Húc Đông như thế này, không thể không đưa ra kết luận này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lòng hiếu kỳ của Giang Phong Lâm cũng bị k*ch th*ch: “Em có thể nói rõ ràng hơn được không? Rốt cuộc em đã phát hiện được gì thế?”
Giang Húc Đông mỉm cười, đáy mắt lại khắc sâu bóng dáng của Diệp Ninh, không ngờ bọn họ lại có thể gặp nhau lại nhanh như thế.
Tuy rằng không thể nhìn rõ lắm, nhưng có thể khẳng định đây là một cô gái khá tròn trịa.
Lông tơ toàn thân đều đang run rẩy, đầu óc đã trống rỗng từ lâu.
Tiếng đàn dương cầm du dương thấm vào ruột gan, làm lỗ tai người nghe như đang tắm mình trong gió xuân.
“Không có gì.”
Cách sắp xếp vị trí này rõ ràng là rất khác thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
So với người này thì anh ta lại càng có hứng thú với người hát chính hơn.
“Cái cô đàn dương cầm này cũng giỏi ghé!” Giang Phong Lâm tiếp tục cảm thán, sau đó bắt đầu tìm kiếm, vô cùng kinh ngạc nói: “Cách sắp xếp vị trí của đoàn văn công lần này thú vị ghê, lại đi nhét đàn dương cầm vào góc xó xỉnh.”
“Húc Đông...”
Giang Phong Lâm lập tức ý thức được anh ấy là lạ, nhìn theo tầm nhìn của anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.