Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 347: Chương 347
Dù sao thì Đường Uyển Như cũng từng là người phụ nữ của anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 347: Chương 347
Diệp Ninh cũng quan sát khung cảnh ở bên ngoài.
Tiếng cảm thán ở xung quanh chưa bao giờ dừng lại.
Trước kia Mục Văn Hạo sẽ không làm như thế với cô ta, là bởi vì mấy ngày trước đó cô ta đã cho người đi b·ắ·t· ·c·ó·c Diệp Ninh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mục Văn Hạo thật sự thích Diệp Ninh!
TBC (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự thật này thật sự làm cô ta sống không bằng c·h·ế·t!
Nhưng mà hiện tại cô ta mới biết được bản thân mình sai đến thái quá như thế nào!
Cho dù là Hồng Hải hay là ở Lam Phong thì anh ta cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ, càng không thể cho cô ta có cơ hội tiếp tục gây sóng gió.
Lần này Mục Văn Hạo không cho cô ta chút tình cảm nào nữa, giơ chân đá văng cô ta ra.
Quả nhiên cũng có người để ý đến những thứ giống Diệp Ninh.
Đường Uyển Như ngã quỵ trên mặt đất, bả vai bị đá đến đau buốt.
“Woa! Đây là kinh thành à, lớn ghê đó! Đường phố cũng rộng lớn hơn chỗ chúng ta quá nhiều! Mọi người mau xem kia, có quá trời cửa hàng luôn!
Vệ sĩ lên tiếng xong, bóng dáng của Mục Văn Hạo dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người...
Đường Uyển Như ước gì có thể đ.â.m thủng lỗ tai mình cũng không muốn tiếp thu sự thật này.
Các cô gái thì đều để tóc xoăn cuộn sóng to, cách đi đứng đều vô cùng quyến rũ.
Mục Văn Hạo hoàn toàn không d.a.o động, quăng con d.a.o găm dính m.á.u lên trên sofa.
Trong tiếng la hét gần như muốn phát điên của Đường Uyển Như, anh ta lạnh nhạt mở miệng.
Đường phố sạch sẽ lại rộng mở, từng dãy cửa hàng ngăn nắp lại tràn ngập nét đặc sắc của kinh thành, thật sự làm người ta không kịp nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là kinh thành trong tưởng tượng của cô.
Mấy ngày nay cô ta liên tục thôi miên bản thân, tất cả đều chỉ là trùng hợp, Mục Văn Hạo cứu Diệp Ninh là trùng hợp, con người như anh ta cũng chỉ biết yêu bản thân mình thôi.
“Kiểu tóc của bọn họ đẹp thật đó, tôi cũng muốn làm giống bọn họ!”
Đường Uyển Như khí huyết công tâm, không hề khóc lóc kể lẽ, ngược lại cười như điên như khùng.
Mỗi một chữ anh ta nói ra giống như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m mạnh vào trong trái tim của Đường Uyển Như.
Người kia thất bại, hơn nữa đến cả t.h.i t.h.ể cũng không còn.
Hơn nữa so với cách ăn mặc đơn giản một kiểu ở thành phố nhỏ thì quần áo của những người ở đây có đủ các loại màu sắc khác nhau.
“Vâng, ông chủ.”
“Diệp Ninh là người của Hồng Hải, cũng là người của tôi. Hôm nay tôi chỉ rạch mặt của cô, nhưng nếu như còn có lần sau, cô sẽ biết được cái gì gọi là sống không bằng c·h·ế·t!”
“Ông chủ. Phải xử lý cô Đường như thế nào đây?”
Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo hơi lóe lên, nghe tiếng cười đáng sợ từ bên trong vọng ra nói: “Đuổi cô ta ra khỏi tòa thành này, làm cô ta không thể ca hát được nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cười hết tiếng này đến tiếng khác, cười bản thân si tình, càng cười bản thân không biết tự lượng sức mình.
Đến cả Trịnh Thư Vân cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào người đi đường bên ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn về phía hai chùm b.í.m tóc rũ xuống ở trước n.g.ự.c mình.
“Ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha!”
Tuy rằng cô ta không biết tình hình lúc đó rốt cuộc là thế nào, nhưng cô ta lại biết rất rõ, Mục Văn Hạo đã cứu Diệp Ninh.
Hơn nữa vì cứu Diệp Ninh, anh ta còn sẵn lòng mạo hiểm tính mạng của mình!
Sau khi nói xong, anh ta không chút do dự sải bước, đi lướt qua bên cạnh Đường Uyển Như.
Đường Uyển Như đau đớn hét ầm lên, cầu xin.
Từ khi xe bắt đầu chạy vào kinh thành, bầu không khí trong xe cũng lên đến đỉnh điểm.
Mục Văn Hạo đi ra ngoài cửa, vệ sĩ cẩn thận rón rén dò hỏi ý kiến của anh ta.
Đại đa số các nam thanh niên đều mang giày da mũi nhọn, quần ống loe.
Cô ta cũng là thông qua báo chí ngày hôm sau mới biết được Mục Văn Hạo cũng có mặt ở hiện trường.
Từ trước đến nay cô ta đều chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này điên cuồng vì một người phụ nữ như thế.
Thứ bắt mắt nhất chính là những người đi đường chợt lóe lên bên lối đi bộ.
“Mục Văn Hạo, anh mau phủ định em đi chứ! Anh mau nói là không phải đi! Anh không phải vì Diệp Ninh nên mới phá hủy gương mặt của em, anh chỉ là bởi vì ghét em phản bội cho nên mới làm thế với em! Anh mau nói đi chứ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.