Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 412: Chương 412
Mục Văn Hạo thấy Diệp Ninh kinh ngạc như thế, không ngờ lại mỉm cười.
Cô hạ quyết tâm, đồng ý vô cùng dứt khoát, dùng tốc độ nhanh nhất xách rương hành lý lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 412: Chương 412
“...”
Đoạn lộ trình này nói xa thì không tính là quá xa, nhưng tuyệt đối cũng không tính là gần.
Diệp Ninh nhìn phong cảnh đang liên tục lùi lại ở bên ngoài, nhớ lại tất cả những gì phát sinh trong hành trình đến kinh thành lần này, rõ ràng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lại giống như đã trôi qua rất lâu rồi.
Đột nhiên được anh ta quan tâm, Diệp Ninh lại càng thêm không quen.
Lần này thì Diệp Ninh đã hiểu rồi: “Anh định đưa tôi về?”
Quan trọng nhất là đi theo Mục Văn Hạo về sẽ là an toàn nhất.
“Được, đi ngay bây giờ đi!”
Anh ta nói xong trực tiếp đứng lên.
Mục Văn Hạo nhìn thoáng qua đồng hồ, hai giờ ba mươi phút, tuy rằng thời gian có hơi vội, nhưng cũng sẽ không quá chậm.
Mục Văn Hạo nhạy cảm ý thức được cô không đúng lắm, nhưng mà cũng không hỏi nhiều thêm câu nào, cô chịu quay về với anh ta, anh ta cũng đã đạt được mục đích rồi.
Nhìn kinh thành càng ngày càng xa, nghĩ đến Cố Phong còn ở lại chỗ đó, trong lòng cô vẫn không thể nào yên tâm được.
“Vậy đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sở Mục, cuối cùng anh cũng về rồi, lúc nãy đại ca đang tìm anh đó.”
Giọng nói của Mục Văn Hạo trở nên khó chịu cực kỳ: “Xem ra trị an ở kinh thành cũng chẳng ra gì, ở trước công chúng mà cũng bị ăn cướp được.”
Mục Văn Hạo thấy cô không nhúc nhích, thúc giục nói: “Không phải cô muốn đi về sao? Tôi lái xe đến, nếu bây giờ đi về, chắc là cũng sẽ trễ giờ ăn cơm chiều.”
Cố Phong đi đến trước mặt Trịnh Toàn Cường.
Diệp Ninh gật đầu, càng nhanh càng tốt.
Cô lại lặp lại lần nữa.
Diệp Ninh lựa chọn im lặng.
“Cô định đi về hả?”
Mục Văn Hạo mắng một lúc, nhìn thấy rương hành lý đặt ở một góc.
“Đại ca, anh tìm tôi?”
“Không bị thương, chỉ tổn thất một ít tiền tài thôi, cũng may mấy người đó đều bị bắt được rồi.”
Tuy rằng chỉ khác chữ đưa và đón, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Mà giờ phút này Cố Phong cũng đã xử lý xong t.h.i t.h.ể của Lưu Hạt Tử và hai tên đàn em, lại quay về nhà của Trịnh Toàn Cường.
“Nói chính xác ra thì tôi đến đây là để đón cô về.”
Nghe nói Trịnh Toàn Cường đang tìm anh, Cố Phong lại càng thêm lạnh nhạt và bình tĩnh, không có bất cứ chần chờ gì, nhấc chân bước vào.
Hai mươi phút sau, Mục Văn Hạo lái xe nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Từ trước đến nay người đàn ông này đều là không có lợi sẽ không dậy sớm, chỉ sợ là bên phía phòng ca múa cần cô lên sân khấu sớm, cho nên anh ta mới phải ngàn dặm xa xôi chạy đến một chuyến.
Quả nhiên Trịnh Toàn Cường đang ngồi ở giữa phòng khách, sắc mặt của anh ta có chút khó coi, đến cả bầu không khí ở xung quanh cũng đều đọng lại, làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Sắc mặt Diệp Ninh vô cùng phức tạp.
Vết sẹo trên mặt cũng phập phồng theo nụ cười, người ngoài không cảm nhận được chút cảm giác hiền lành gì hết.
Nếu lái xe đi thì ít nhất cần tốn bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng mà so với ngồi xe lửa thì đi ô tô đúng là sẽ nhanh và an toàn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như là bình thường thì có lẽ Diệp Ninh sẽ từ chối, nhưng hiện tại cô lại biết rất rõ, chỉ khi cô rời khỏi cái nơi kinh thành thị phi này sớm một chút thì Cố Phong mới có thể càng thêm an toàn, anh không cần phải lo lắng bận tậm cho cô nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu cô không hiểu sai thì ý của Mục Văn Hạo chính là anh ta đến kinh thành cũng không phải là vì bàn chuyện làm ăn gì, cũng không có chuyện quan trọng gì hết, chỉ là vì đến đón cô thôi?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Ninh ngơ ngẩn nhìn anh ta, hoàn toàn không hiểu được anh ta có ý gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.