Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Chương 103

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103


Nơi lớn như trại nuôi heo, tất cả mọi người đều đang theo dõi. Sáu con heo bán hết năm con, tất cả mọi người đều hỏi bán bao nhiêu tiền.

Chị hai và chị ba ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.

Phó Cầm Huy thản nhiên: “Mẹ đã làm bà nội bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ? Cần nhiều trẻ như thế làm gì?”

Tiêu Thái Liên xoay người làm bánh ngọt cho con dâu cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thực ra nuôi heo tiêu phí không nhỏ, coi như là lời, xưởng gia công thực phẩm bán hai mươi tệ một xe, hời cho họ rồi.

Khiến chị cả Phó đánh anh ấy, cũng không phải vừa mới kết hôn, làm chuyện nổi da gà này làm gì.

Có Lục Hương ở đây, cha mẹ Lục vẫn an toàn, hơn nữa trưởng thôn cũng coi trọng Lục Hương.

Đứa nhỏ trong bụng này coi như bắt kịp lúc, còn chưa ra đời đã được thích.

Đối phương tiếp tục truy hỏi: “Không có bao nhiêu là bao nhiêu?”

Lục Hương thật sự khiến bà hãnh diện.

Ba đứa con, nghĩ thôi cũng thích.

Về tới nhà, anh cả Phó hiếm khi hôn lên mặt chị cả một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh cả không biết nói thế nào, nghĩ ngợi: “Tới lúc đó rồi tính!” Dù sao thì trước đây đều ở được, bây giờ vừa có con, liền đòi mở rộng, mấy em trai và em dâu khác sẽ có ý kiến.

Đợi Phó Cầm Huy về nhà, Lục Hương chủ động nói với anh chuyện chị cả có con, còn thuận tiện nói: “Hay là như thế này đi, chúng ta chuyển ra ngoài sống!” Ngữ khí của Lục Hương có chút mong đợi.

Rất nhanh Phó Cầm Huy quay về.

Thế hệ của anh cả Phó, người có ba đứa con không nhiều.

Chị cả chỉ đành giấu ưu sầu trong đôi mắt: “Cứ như vậy đã.”

Trên mặt chị cả có hơi ngại: “Con cũng hi vọng có thể có một đứa con gái!” Có trai có gái ghép thành một chữ “tốt”.

Những lời Lục Hương nói, trong lòng cha mẹ cô đều biết, vẫn rất vui.

Nuôi heo một năm có thể kiếm bao nhiêu?

Ngay cả Lưu Bàng cũng nói họ nuôi khéo.

Người khác thấy cha mẹ nhà họ Lục giữ miệng, nói: “Vậy năm sau các người muốn bắt bao nhiêu con heo?”

Nhưng cha mẹ Lục Hương đều là hồ lô bịt miệng, không chịu tiết lộ thêm một chữ.

Lục Hương vừa về tới nhà họ Phó liền nghe thấy một tin vui, chị cả mang thai rồi!

Chị cả nói: “Không phải chuyện này.”

Những năm qua, chị cả không có ý định có con nữa, cộng thêm tuổi của chị ấy cũng đã không còn nhỏ, đều tưởng không mang thai được nữa, ai ngờ lại dính!

Người trong thôn không biết uyển chuyển đều là trực tiếp hỏi.

Tiêu Thái Liên vui vẻ nói: “Nếu sinh thêm một đứa cháu gái thì tốt rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc quay về còn có chút bay bổng, trong thôn coi trọng nhiều con nhiều phúc.

Trưởng thôn chia đều năm trăm tệ tiền bán heo cho mỗi nhà. Họ cũng không bỏ ra một xu nào đã nhận được bốn năm tệ, cả thôn đều rất vui.

Mẹ Lục cũng vui, nói với Lục Hương: “Đúng, hôm nay ở nhà ăn.”

Cha mẹ Lục Hương nói: “Không kiếm được bao nhiêu.”

Có người đoán mấy chục tệ, cũng có người đoán mấy trăm tệ. Thậm chí còn có người nói mấy nghìn tệ, dù sao thì càng đoán càng hoang đường.

Đóng cửa lại, chị cả nói với anh cả: “Phải làm sao đây?”

Chị hai Phó và chị ba Phó cũng hơi ngưỡng mộ chị cả vẫn sinh được, có con lúc này, ít nhất có thể nghỉ ngơi hơn nửa năm, đợi sau nửa năm lại phải làm ruộng, tới lúc đó chị ấy bụng bự cũng không cần làm việc gì, coi như thoải mái cả một năm!

Sau này chỉ chăm sóc heo, một năm kiếm được một khoản, thế nào cũng tốt hơn làm ruộng.

Khiến mọi người vô cùng tò mò.

Sau đó bà lại nói: “Lại nhìn con xem, ngay cả một đứa cũng không có, đúng là một trời một vực!”

Tiêu Thái Liên nói với anh: “Con xem xem anh cả con giỏi giang cỡ nào, đều tưởng chị cả con không sinh được nữa, gần “xế chiều” lại có thêm một đứa con.”

Đây là lần đầu tiên họ dựa vào năng lực của mình kiếm được tiền, vô cùng nghiện.

Nghe nói ông đã bán một lứa heo, vẫn có người mỗi ngày tới chỗ trưởng thôn nói lời châm chọc, đều muốn cướp việc.

Cha mẹ Lục Hương nói ít nhất phải bắt mười con.

Bây giờ rất tốt!

Mặc kệ Tiêu Thái Liên nói thế nào đều bị Phó Cầm Huy bốn lạng đẩy nghìn cân từ chối.

Cha Lục không biết nói lời hay, nhưng biết ơn Lục Hương từ tận đáy lòng. Cũng nhờ có cô, nếu không loại chuyện tốt này sao có thể tới phiên họ.

Trải qua lần trước, đã bị xưởng gia công thực phẩm đó cho vào danh sách đen, sau này còn muốn dùng lại cách tương tự nữa, đối phương tuyệt đối không chịu.

Giá bán heo có cao có thấp! Có lúc vất vả cả một năm cũng chỉ kiếm đủ tiền công.

Bày ra dáng vẻ đánh vỡ nồi đất hỏi tới cùng.

Cha Lục chỉ đành để Lục Hương về.

Tiêu Thái Liên nói: “Cũng không chỉ mẹ giục, người trong thôn cũng muốn xem xem con cái sau này của các con xinh xắn cỡ nào!” Từ khi thằng tư cưới Lục Hương, chút lòng hư vinh này của bà đã bị khơi dậy toàn bộ.

Lần này nếm được vị ngọt, định nuôi thêm vài con.

Anh cả tiếp tục nói với chị cả: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, trước đây trong nhà khổ, để em ấm ức. Bây giờ có thể bồi bổ kỹ càng cho em, bảo mẹ cho em ở cử đàng hoàng.”

Thức ăn gia s·ú·c và lương thực chính đều hết sạch, tuy không tốn quá nhiều tiền nhưng cũng kinh ngạc, sáu con heo ăn khỏe như vậy, nếu sau này nuôi nhiều hơn thì phải làm sao?

Anh cả Phó mặt mày đôn hậu, lúc này cũng kích động tới đỏ mặt.

Có người giỏi xã giao như chị ba Phó, tin tốt này đâu thể giấu được, chị ta ra ngoài dạo một vòng, nửa thôn đều biết.

Hơn nữa ngành heo không phải lúc nào cũng tốt.

Chú hai chú ba chỉ có một đứa, chú tư mới kết hôn còn chưa có con, nếu nói về sáng tạo nhân khẩu cho gia đình, họ cống hiến lớn nhất.

Chị ấy có chút lo lắng, nhà họ chỉ có một gian phòng. Họ đã có hai đứa con, vốn đã hơi chật chội, bây giờ lại thêm một đứa, trong nhà càng thêm chật chội: “Không có chỗ ở!”

Lục Hương nói: “Không được, con chưa nói trước với nhà họ Phó, sau này tính sau.” Vừa bán heo, tất cả mọi người đều dòm ngó họ, lúc này khiêm tốn một chút mới tốt.

Sáu con heo nuôi thử lần này đã cho họ đủ tự tin.

Sau khi nhà họ Lục bắt đầu nuôi heo, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.

Sau khi nghe xong, rất nhiều người còn tới tìm anh cả Phó, chúc mừng anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị cả nói: “Mở rộng kiểu gì, hai cái lều đều bị chiếm rồi!” Bây giờ làm cổ vịt lại xây nhà bếp ở sân sau, bây giờ không còn chút đất trống nào.

“Mẹ biết người trẻ các con đều không thích sinh con, mặc kệ như thế nào, sinh trước một đứa, sau này tính tiếp.”

Anh cả Phó nói: “Thở dài cái gì, lúc đứa trẻ này chào đời, chắc chắn có thể sống cuộc sống tốt đẹp!”

Phiền muộn trong lòng hai vợ chồng họ, người khác đều không biết. Lúc này Tiêu Thái Liên đặc biệt ngồi ngay cổng thôn đợi Phó Cầm Huy tan làm, nói cho anh biết anh cả có con, k.ích thí.ch anh.

Lục Hương lập tức tới bên cạnh chị cả: “Thật sao?”

Cha Lục mặt mày rạng rỡ, hiếm khi nói với mẹ Lục: “Hôm nay mua chút rượu uống.” Cả một năm trời, đây vẫn là lần đầu tiên uống rượu.

Thứ này làm một lần ít nhất phải ba cái trứng gà, bình thường đâu có nỡ?

Cầm hai trăm tệ trong tay, đời này chưa từng dư dả như vậy, trước đây Lục Hương đặc biệt dặn dò họ nói tuyệt đối đừng để lộ tiền tài ra ngoài.

Nói mười con đều là con số bảo thủ, dựa theo mong muốn trong lòng, họ hận không thể trực tiếp bắt mười lăm con.

Anh cả nghe xong cũng cảm thấy đúng, nhưng anh ấy cũng không tiện nhắc tới. Dù sao anh ấy cũng là con cả: “Hay là em cố chịu chút, sau này xem thử có thể mở rộng phòng của chúng ta không!”

Trong nhà có thịt ăn, có trứng bồi bổ, trên mặt mỗi người đều bóng dầu trơn láng, người ta đều nói trong thôn muốn ăn ngon thì cứ dựa theo nhà họ.

Cũng không biết nhà họ làm sao, đều toàn con trai. Một đám thằng nhóc thối cả ngày lăn lộn trong bùn, Tiêu Thái Liên nhìn thấy con gái nhà người ta sạch sẽ trắng trẻo, khỏi phải nói ngưỡng mộ cỡ nào.

Nhưng đó cũng là chuyện sau này. Cha mẹ Lục Hương quay về thôn, tim vẫn đang nhảy bình bịch! (đọc tại Qidian-VP.com)

Năm đó nhà họ cũng được coi là nhà lớn, nhưng mỗi đứa con trai cưới vợ sinh con, lại trở nên chật chội đi.

Anh cả hỏi: “Cái gì làm sao?” Bây giờ điều kiện nhà họ cũng tốt hơn trước.

Ngoài đứa đầu tiên được coi trọng, chị cả chưa từng hưởng thụ đãi ngộ gì nữa. Sau đó mấy em dâu gả vào, lúc sinh thằng hai, cũng không có ở cữ gì.

Chị cả bình thường không nghĩ những chuyện này, nhưng có con liền khác hẳn. Thấy anh cả không lo, chị ấy có hơi ưu sầu, thở dài một hơi.

Chị cả đã có hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ cũng năm tuổi rồi.

Cha mẹ Lục vẫn luôn dùng thức ăn do Lục Hương mua về cho họ, bình thường sẽ thêm chút rau dại cho heo ăn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103