Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 174: Chương 174

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Chương 174


Lục Hương nghĩ ngợi nói: “Bày hàng lên trước đi.”

Chuyện ỷ thế h**p người cũng không phải lần đầu anh ta làm, hôm nay đã có chuẩn bị mà tới.

Cán sự Lý thấy giáo sư mập đã nói như vậy rồi, cũng ngập ngừng nói: “Vậy được, tôi đi ra mua ít thịt và màn thầu!”

Lục Hương bọn họ ăn ngon một bữa, ngủ ngon một giấc, ngày hôm sau, mỗi người đều tinh thần phơi phới vào hội trường.

Lục Hương nói: “Chúng ta không gây chuyện, cũng không sợ chuyện!” Đúng chừng mực mới là tốt nhất.

May mà cán sự Lý mua nhiều, nếu mua ít, không đủ ăn.

Ngược lại không thoải mái tự tại bằng ở huyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi khi có người vào nhà nghỉ đều sẽ hỏi: “Mùi gì mà thơm quá vậy?”

Sau khi cán sự Lý mua đồ về, Lục Hương lập tức nấu ăn ở nhà bếp, nơi này không có máy hút khói, chỉ có thể mở cửa sổ thoáng mùi.

Lục Hương nói: “Ngày mai nấu cháo, dùng dưa leo trộn làm một món ăn kèm là được rồi!”

Chương 174: Chương 174

Nhưng dạo một vòng căn bản không tìm được người.

Cán sự Lý nói: “Hôm nay cô cậu đều là lần đầu tới, tôi làm chủ, mời cô cậu ra quán ăn một bữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại Tráng và Thiết Ngưu hận không thể đánh anh ta một trận xả giận.

Rượu thơm cũng sợ hẻm sâu, vừa nhìn thấy vị trí xa như vậy, nào dễ tìm được họ chứ?

Cán sự Lý nói: “Chúng ta tới từ vùng nhỏ, mỗi lần đều là như vậy.” Nơi này cũng chuyên giơ cao giẫm thấp, gặp phải người từ tỉnh thành phố tới liền tìm cho người ta vị trí tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Hương nói: “Còn phải ở mấy ngày mà, không thể bữa nào cũng ra ngoài ăn, chúng ta thuận tiện dạo ở đây chút, rau cũng mang rồi!” Mua một ít thịt và thức ăn chính là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy cán sự Lý kiếm tiền nhiều hơn người khác, nhưng tiêu nhiều tiền của ông ta như vậy, mọi người cũng ngại.

Ai có thể ngờ được vẻ ngoài cán sự Lý trông nho nhã đạo mạo, thế mà cũng biết nói tục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cán sự Lý cũng nổi giận, hôm qua không chứng kiến được, không biết giám đốc Lý này là tiểu nhân vô lý như vậy: “Cậu có tư cách gì làm như vậy?”

Lục Hương bọn họ bê đồ vào hội trường.

Lục Hương bọn họ ở trong phòng, mỗi người cầm một cái màn thầu, tách nửa ra, kẹp đồ ăn vào, cắn một miếng, mùi thơm bung tỏa khắp khoang miệng. Đặc biệt là cà kho tương cực kỳ ngon. Mùi thơm của màn thầu trộn lẫn lại, khỏi phải nói ngon cỡ nào.

Đầu bếp ở quán ăn dưới lầu đó không nấu ngon bằng một nửa Lục Hương nấu nữa.

Chỉ để lại một nhà bếp ngập tràn hương thơm.

Người mang rau củ chất lượng cao do mình gây trồng tới đây khảo sát học tập là chính, người muốn tới mua rau chỉ chiếm số ít.

Lục Hương lấy một ít măng, định làm thịt xào măng, rồi làm thêm cà kho tương, vừa ngon vừa no.

Lục Hương thấy anh ta là phiền, người này sao giống như ruồi nhặng vậy, xua không đi đuổi không được: “Liên quan gì tới anh?”

Bây giờ nhìn lại, thật không hổ là nữ trung hào kiệt, nói: “Đúng, sau này chúng ta cứ như thế này.” Nói xong thở hắc ra, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều.

Cán sự Lý nhìn thấy Lục Hương bọn họ vất vả ôm thùng rau củ như vậy, trong lòng đột nhiên chua sót, nhưng hết cách, ai bảo huyện bọn họ còn thuộc huyện nghèo.

Gặp phải người từ vùng nhỏ tới, liền sắp xếp vị trí xấu.

Cán sự Lý nói: “Không không không, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn đi.” Nam tử hán đại trượng phu lời đã nói ra, sao có thể nuốt lại.

Họ từ ga tàu lửa đi bộ tới, lúc đi ngang qua quán cơm, thực đơn viết ở cửa, nếu bốn người họ ăn một bữa ở thành phố, ít nhất cũng phải 10 tệ.

Như vậy không tốn mấy đồng cả.

Thịt xào măng đó cũng ngon, măng cực kỳ tươi ngọt, cộng thêm vị thơm mặn của thịt bằm, nấu lại với nhau, ăn rất đã.

Anh ta vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, dáng người mảnh khảnh, trong lòng lại nổi lên tà niệm.

Người bên cạnh đừng hòng đụng vào rau của họ.

Giám đốc Lý tiểu nhân đắc chí nói: “Ngàn tính vạn tính, cô không ngờ tôi là giám đốc của hội trường này nhỉ! Người đâu, xử lý sạch sẽ đồ ở đây! Thứ tạp nham gì cũng có thể bày ở đây sao?” Nói xong nhìn Lục Hương.

Lục Hương nói: “Tôi thấy bên ngoài có nhà bếp công cộng, hay là chúng ta mượn một chút, tùy tiện nấu chút đồ, vừa rẻ vừa thiết thực.”

Bốn người họ thế mà lại ăn hết mười hai cái màn thầu.

Ông ấy từng tới thành phố công tác, cảm thấy những quán ăn một tệ ngoài kia không nấu ngon bằng Lục Hương.

Không ngờ Lục Hương không yếu đuối, nghe anh ấy kể lại, ngược lại giống như cũng trút giận thay ông ta.

Lục Hương muốn đi tìm người phụ trách ở đây, xem thử có thể chuyển lên trước chút không.

Lục Hương vừa nấu ăn ở đó, mùi hương này liền tỏa ra, những thực khách khác ở trong phòng cũng có hơi không ngồi yên được, lần lượt đi ra hỏi: “Đây là mùi gì? Thơm như vậy!”

Khiến cán sự Lý cực kỳ khó chịu, nhưng ông ta là một người đàn ông, cũng không tiện trực tiếp làm khó cô gái người ta, cố nhịn xuống.

Cán sự Lý khẩu vị tốt, tâm trạng tốt, cơn buồn ăn cũng ùa lên. Bình thường hai cái màn thầu không ăn nổi, lần này ăn những ba cái rưỡi.

Đại hội rau củ ở đây tổng rất chính quy, mời không ít chuyên gia trong ngoài tỉnh tới.

Chỗ phân phối cho họ là góc ở phía sau, không tìm kỹ căn bản không tìm được.

Cán sự Lý kinh ngạc, không ngờ Lục Hương nấu ăn ngon như vậy, chẳng trách không ra quán ăn.

Sau khi Lục Hương nấu ăn xong, rửa sạch nồi, trả đồ bếp về chỗ cũ, họ đã về phòng ăn rồi.

Rau củ đều là họ tự mang, hơn nữa mùi vị rau của của họ ngon, ăn không cũng ngon, trải qua tay Lục Hương chế biến, càng thêm ngon.

Động tác vô cùng thô bạo, Đại Tráng với Thiết Ngưu ở đây, sao có thể để họ đắc ý. Hai người dùng thân thịt lập tức chắn trước mặt, giống như hai bức tường vậy.

Cán sự Lý gật đầu, trước đây ông ta từng nghe nói tên của Lục Hương, nhưng không có ấn tượng gì.

Lục Hương lại không tức giận, sau khi bày đồ xong, xa xa nhìn thấy giám đốc Lý ngày hôm qua tới, nhìn thấy cô lập tức trào phúng nói: “Dô, đây là tới đây bán rau à!”

Không nhắc chuyện hôm qua còn được, nhắc tới khiến giám đốc Lý càng thêm tức giận, lập tức hét to: “Ném đi, ném hết cho tôi.”

Kinh tế môi trường trong thành phố quả thực mạnh hơn huyện một chút, nhưng cũng không phải lý do trào phúng xem thường người khác.

Họ ăn no uống đủ liền có hơi buồn ngủ, dù sao dậy sớm tới đây cũng rất mệt. Họ trở về phòng mình nghỉ ngơi sớm, chỉ lưu lại mùi thơm thức ăn quanh quẩn trong nhà bếp.

Anh ta là người hẹp hòi, hôm qua chịu thiệt, cả đêm không ngủ ngon được, bây giờ nhìn thấy Lục Hương, lửa giận trong lòng bùng lên.

Giáo sư mập nói: “Đừng để bụng.”

Lục Hương lại bổ sung một câu: “Nấu vài món cũng không cực nhọc gì.”

Khi biết là khách nấu, khỏi phải nói họ tiếc nuối cỡ nào, họ cũng muốn ăn.

Cán sự Lý nói: “Đã sớm không ưa bọn họ rồi!” trước đây ở huyện, ông ta tốt xấu cũng được coi là một nhân vật, dưới trướng quản không ít người, cực kỳ được tôn kính.

Lục Hương nhìn vào mắt anh ta, nói: “Hơn nữa, chúng tôi bày đồ cũng dựa theo quy tắc! Hôm qua giáo huấn anh còn chưa đủ, bây giờ còn muốn chủ động tới.”

Vừa nhìn thấy vị trí này, ba người Lục Hương cả kinh trong lòng.

Nhưng vừa vào thành phố, đột nhiên trở thành người tầng thấp, bị người ta coi thường.

Những vị khách khác ngửi thấy mùi, bụng sôi ột ột. So với mùi này, cảm thấy bữa trưa mình xuống lầu ăn quán đều là bã.

Lục Hương nói: “Anh uy phong thật ha, là họ mời chúng tôi tới, dựa vào đâu anh vứt đồ của chúng tôi?”

Lần trước cũng là cô gái đó, lúc làm thủ tục vào ở có hơi xoi mói, tuy ngoài miệng không nói, nhưng mũi nhăn chặt lại, gương mặt mang theo chê bai.

Đồng nghiệp ở trong huyện còn ngưỡng mộ cán sự Lý, cảm thấy ông ta có thể ra ngoài công tác, là một việc tốt, nhưng chỉ có ông ta biết, người vừa ra ngoài, là rồng phải cuộn mình, là hổ phải nằm sấp.

Ăn tới trướng bụng, còn lưu luyến không nỡ, cảm nhận trong miệng thực sự quá ngon, hận không thể ăn thêm vài miếng nữa.

Ngay lúc này, giáo sư mập dẫn mấy lão giáo sư tới, xa xa nhìn thấy bên này ầm ĩ, ông ấy nhìn rõ thế mà là giám đốc Lý và Lục Hương.

Cán sự Lý đang do dự, giáo sư mập nói: “Vậy được, đã lâu không ăn được đồ Lục Hương nấu rồi!” Trước đây ông ấy từng ăn cơm tập thể Lục Hương nấu, ngon, bây giờ ông ấy vẫn còn nhớ.

Trong nhà bếp công cộng có một số gia vị dùng chung, đều là bên này cung cấp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Chương 174