Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 176: Chương 176

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chương 176


Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy đáng tiếc, ây da, thấy một bảo bối tốt như vậy, thật sự rất thèm thuồng.

Chỉ là ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Lục Hương, hai người mới ra ngoài, Lục Hương đến chỗ ủy ban thôn trước.

Nhưng lần này Lục Hương ra ngoài cùng tổ chức, phải đi về theo, không thể đi riêng. Nhưng nghĩ lại bà ấy cũng đã hơn hai mươi năm không về rồi.

Phó Cầm Huy sợ Lục Hương mệt, dù sao con trai mập này rất nặng.

Cậu bé ngoan ngoãn, mặc cho Lục Hương muốn làm gì làm, không khóc chút nào.

Thằng bé mới đầy tháng mấy ngày, biểu cảm trên mặt vẫn rất phong phú. Lục Hương không nhịn được lại xoa mặt con trai.

Lần này phải báo cáo trọng điểm.

Phó Cầm Huy mới sáng đã nghe thấy con trai ư ư, anh bồng cậu nhóc tới, cậu nhóc tự biết tìm mẹ.

Mỗi một câu cô nói đều có thể được các giáo sư khen ngợi, thậm chí lão giáo sư còn nói: “Học vấn của cô chỉ có cấp hai, ngược lại rất đáng tiếc, nếu cô có hứng thú với nông nghiệp, tôi đặc biệt tuyển cô làm nghiên cứu sinh của tôi.”

Lục Hương gật đầu: “Cũng được, chỗ anh như thế nào rồi?”

Mấy lão giáo sư có hơi lưu luyến, Lục Hương nói: “Thế này đi, tôi để lại số điện thoại của thôn chúng tôi cho mọi người, có thể gọi điện thoại hoặc viết thư!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ăn đơn giản vài miếng.

Buổi sáng Lục Hương cho con trai ti sữa.

Đại Tráng với Thiết Ngưu bình thường ít nói. Bây giờ thấy trưởng thôn, thao thao bất tuyệt, nói hết những chuyện gặp được cho ông ta nghe, nụ cười trên mặt trưởng thôn càng sâu.

Cơm trưa bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, Thiết Ngưu hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ cảm thấy bữa cơm này còn không ngon bằng Lục Hương nấu.

Máy kéo mới toanh của thôn vẫn rất nổi bật.

Hận không thể nói chuyện thêm với Lục Hương mấy ngày, chỉ đáng tiếc ngày mai Lục Hương phải đi rồi.

Các lão giáo sư cũng đi, mang theo một bụng nghi vấn, chỉ cảm thấy Lục Hương luôn có thể nói ra những nét đặc sắc.

Tham gia nhiều đại hội như vậy, chỉ có lần này khiến ông ta sảng khoái nhất. Trước đây ở thành phố giá cả quá mắc, cộng thêm Lục Hương trổ tài cũng rất ngon, chỉ đành thôi.

Trước đây chỉ bán chạy ở các xưởng, những người khác còn chưa ăn được, không ngờ bây giờ họ ra ngoài một chuyến, đã bán được tận mấy nghìn cân.

Cán sự Lý thấy trưởng thôn, nói: “Anh tới sớm thật, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi.” Ba hôm nay đi dự hội, cán sự Lý xóa bay sạch sẽ ngột ngạt trong lòng.

Lão giáo sư nói: “Được, vậy cô viết đi.”

Tới thôn, Lục Hương về nhà trước, xa xa đã nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Phó Cầm Huy đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Phó Cầm Huy nói: “Công việc của anh không làm tốt bằng đồng chí Lục Hương, sau này sẽ gắng sức đuổi theo!”

Xa xa đã nghe thấy tiếng cười vang vọng của trưởng thôn, Lục Hương đi vào nhìn: “Vui vẻ gì vậy?”

Phó Cầm Huy nói: “Không cần!” Xưởng không bận rộn đến thế, cộng thêm đã mấy ngày không gặp được Lục Hương, bây giờ xin nghỉ một ngày, Lưu Bàng lên thay.

Tiểu Tích Niên giống như nghe hiểu, bất mãn hừ một tiếng.

Nhưng lần này phát bằng khen đã không đủ để bày tỏ đóng góp quan trọng của cô nữa, nghe nói muốn phát cho Lục Hương hai mươi tệ, trưởng thôn không giấu giếm nói.

Chỉ là Lục Hương ngủ tới một nửa, liền cảm thấy trong lòng có thứ gì nóng nóng, ra sức chen vào dưới người cô.

Bán ra hơn mười thùng, một thùng một trăm cái. Cũng được coi là một khởi đầu tốt.

Tiểu Tích Niên đã mấy ngày không nhìn thấy mẹ, có hơi ấm ức, nhìn thấy Lục Hương liền ra sức ư hử.

Mọi người giống như nhìn thấy chí bảo, lại bắt đầu thảo luận, nói gần một ngày, mỗi người đều thu được lợi.

Sau đó bồng con trai đi ra ngoài dạo, thời tiết bên ngoài cũng rất đẹp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đâu thể ngờ được lúc thằng nhóc này vừa chào đời, chỉ có khoảng hai ký rưỡi, bây giờ ăn thành cậu bé mập.

Lục Hương đang bồng con trai, thay cho Tiểu Tích Niên một bộ đồ mới, đồ của cậu nhiều nhất so với những đứa trẻ cùng lứa, mặc đồ đẹp, trông Tiểu Tích Niên càng có tinh thần.

Lục Hương chơi với con trai một lúc, sau đó nói với Phó Cầm Huy: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

Lục Hương ngồi tàu lửa đi về, đợi khi tới huyện đã là buổi tối, xa xa nhìn thấy trưởng thôn đích thân tới đón họ.

Lục Hương ăn cơm xong, tắm rửa đơn giản liền buồn ngủ, nằm trên giường ngủ, cô đã một đêm không ngủ rồi.

Lục Hương mơ màng mở mắt, hôm qua quá mệt, đặt đầu lên gối là ngủ, buổi sáng vừa mở mắt liền nhìn thấy con trai lớn xinh đẹp đang chơi.

Phó Cầm Huy mỉm cười: “Ừm, cũng không đợi lâu lắm! Mau ăn thôi.” Những món này đều là những món bình thường Lục Hương thích ăn.

Lục Hương nói: “Không, đành nhờ cán sự Lý vậy!”

Lục Hương nói: “Cũng không biết bây giờ mẹ nuôi Phó Chi như thế nào rồi.” Lục Hương vẫn rất nhớ bà ấy.

Nghe người có quan hệ tốt với ông ta trong huyện nói, lần này hình như huyện muốn phát tiền thưởng cho Lục Hương. Trước đây đều chỉ phát bằng khen.

Phó Cầm Huy một tay chống đầu, nhìn vợ và con trai tương tác qua lại, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng.

Tiểu Tích Niên nhà họ, người người đều thích, bình thường cậu nhóc vẫn rất kiêu ngạo, chưa từng chủ động lấy lòng ai như vậy.

Giáo sư mập lập tức oán lại một câu với ông ấy: “Cút cút cút, nếu cô ấy muốn làm ngành này, còn không tới phiên các người tới giành người đâu!”

Trên đường, những lời đó lặp đi lặp lại, Lục Hương đã nghe chán rồi, nhưng trưởng thôn lại bảo họ lặp lại lần nữa.

Lục Hương nói: “Trong tay chúng cháu còn nhận không ít đơn.”

Lục Hương nhướng mày: “Vậy anh phải tiếp tục cố gắng nha.” Hai người khách sáo với nhau, sau đó bật cười.

Lục Hương nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối rồi. Cô nói: “Anh đợi rất lâu rồi sao?”

Sau khi Lục Hương viết xong, đối phương rất trân quý xếp tờ giấy này lại, lưu luyến để Lục Hương bọn họ đi.

Họ quay về, trên đường trưởng thôn vui vẻ nói: “Mấy hôm nay nhận được điện thoại, có tận mấy người muốn đặt dưa lưới của chúng ta!” Dưa lưới của họ quả nhiên được chào đón, ra ngoài một chuyến tuyên truyền một chút liền khác hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ tới cũng có rất nhiều chuyện phải làm.

Bây giờ nhìn thấy mẹ cậu, ngược lại rất nhiệt tình, đánh thức Lục Hương dậy.

Lục Hương thấy bảo bối nhà mình cũng rất vui, hôn hít áp má các kiểu.

Mọi người lật xem, tính thiết thực được viết bên trên rất cao.

Trưởng thôn nghe vậy, vui mừng khôn xiết, vội vàng bảo họ kể nghe chuyện ở đại hội lần này.

Mấy hôm nay, ở bên ngoài ăn luôn không thoải mái, vẫn là ở nhà dễ chịu.

Tới huyện, nơi này là sân chính của ông ta, liền muốn mời Lục Hương đi ăn lẩu lòng bò.

Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương, càng không kiềm chế được, nói: “Lần này các cô đã lập đại công rồi, trong huyện còn đặc biệt khen thưởng các cô.”

Cơ thể nhỏ nhắn thơm mùi sữa gắng sức dựa vào người Lục Hương, ba ngày không gặp khiến cậu nhớ mẹ vô cùng.

Cô xoa gương mặt bụ bẫm của con trai, ba ngày không gặp, Tiểu Tích Niên lại béo lên một vòng: “Con còn béo như vậy nữa mẹ sẽ không bế nổi.”

Cán sự Lý hỏi Lục Hương: “Vậy ngày mai cô không cùng tôi vào huyện báo cáo sao?”

Không ngờ vừa đi ra, trưởng thôn đã tới. Trưởng thôn nói: “Không cần đâu, trời tối quá rồi, lần sau, lần sau có cơ hội!” Sau đó khách khách khí khí xin lỗi ông ta.

Phó Cầm Huy ôm Tiểu Tích Niên vào lòng, cậu bé cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.

Phó Cầm Huy hỏi: “Như thế nào, chuyến đi này vui không?”

Ngày thứ hai, Lục Hương thức đêm, thật sự viết ra một bản kế hoạch, cầm cho mấy lão giáo sư xem.

Chương 176: Chương 176

Hai bên chỉ đành tạm thời tạm biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nhìn thấy đồ ăn là biết đã được hâm nóng nhiều lần, cũng phí tâm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nói: “Mấy hôm nay dựa vào khẩu vị đã nhận được một số đơn đặt hàng vùng ngoài.” Điều này đối với họ mà nói vô cùng mới mẻ.

Cảm thấy thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng rất may mắn, lần này tham gia đại hội rau củ, gặp được Lục Hương, có thu hoạch lớn như vậy.

Đại Tráng ở bên cạnh thử nghe một chút, mới đầu còn có thể nghe hiểu, sau đó giống như nghe thiên thư, cũng không biết sao Lục Hương lại hiểu biết nhiều như thế.

Phó Cầm Huy bình thường nghiêm túc chững chạc, nhưng lại rất thích nói chuyện cùng Lục Hương.

Cán sự Lý cũng biết trong nhà cô còn có một đứa bé, gật đầu nói: “Công lao của cô tôi sẽ không để cô thiếu đâu!”

Lục Hương ngồi dậy ôm con vào trong lòng, Tiểu Tích Niên cười tít mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chương 176