Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Chương 197

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Chương 197


Loại cá viên, đậu phụ cá này là độc nhất trong huyện, cũng chỉ có thể ăn được ở chỗ Lục Hương.

Lần trước ăn còn là khi chị ấy kết hôn, cha chồng vui vẻ làm một lần, nếm thử một bát cá viên bây giờ, không kém gì cha chồng làm.

Nghệ nhân như Từ sư phụ chưa từng ăn qua đậu phụ cá, không ngờ Lục Hương lại công khai thủ nghệ.

“Cháu trả tiền cho chú, mỗi ngày chú cung cấp cho cháu năm mươi cân cá viên và đậu phụ cá là được.”

Ông cụ là người chú trọng hình thức, thế mà còn chủ động đẩy lợi nhuận ra ngoài.

Con dâu nghe vậy cũng hơi ngơ ngác, sau đó cũng đồng ý.

Thực ra làm cá viên còn sẽ bỏ thêm bột và trứng các loại vào trong thịt cá, giá này vô cùng hợp lý.

Từ sư phụ nói: “Nếu cô đã làm ngon như vậy, cô tới tìm tôi làm gì?”

Lục Hương nói: “Nhưng phải ký hợp đồng với cháu.” So với hứa miệng, cô càng tin tưởng giấy trắng mực đen hơn.

Lục Hương nghĩ một chút: “Mỗi thứ lấy một trăm cân?”

Bốn cá viên, hai đậu phụ cá, vừa hay hai lạng rưỡi.

Cũng không biết Từ sư phụ lấy đâu ra hăng hái, lập tức nói: “Được, trổ tay cho con nhóc cô xem!” Lời vừa dứt, con dâu ông ấy ở bên cạnh trừng to mắt.

Lục Hương lập tức nói: “Được, vậy em đi nói với người ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu không thời gian dài, người khác đều quên mất ông ấy còn có thủ nghệ như thế này.

Lục Hương không ngờ mọi người ủng hộ như vậy, rất nhiều người ăn xong còn muốn ăn tiếp.

Ván này tổng kết lại là dựa vào thủ nghệ của tổ tông, không thua quá triệt để. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ này thấy Lục Hương có thành ý, lúc này cũng không lừng khừng nữa, nói: “Được, tôi cũng không lấy cô hai tệ một cân, cô trả tôi một tệ rưỡi là được, năm hào còn lại coi như học phí tôi học đậu phụ cá!”

Mà sau khi cẩn thận cắn một miếng, vị tươi mềm mịn ngọt tràn khoang miệng.

Cá viên của Từ sư phụ là tổ truyền, tôm viên cũng biết làm, nhưng chưa từng nghe nói tới đậu phụ cá.

Lục Hương nói: “Vậy được.”

Từ sư phụ này cũng không khách sáo, lập tức gắp lên, thổi thổi, bên trong cá viên thấm nước canh, nếu cắn ra, có thể sẽ bỏng đầu lưỡi.

Lục Hương nếm thử, mùi vị vô cùng ngon, rất tươi.

Hiệu suất bán quả thực quá tốt.

Chi bằng quay về làm cái này với ông ấy.

Ngày đầu tiên chỉ là thử xem, ai biết mọi người đều nỡ ăn. Qua một buổi trưa, cá viên, đậu phụ cá chuẩn bị đều hết sạch.

Rất nhanh cô lại nhớ tới một chuyện: “Chú biết làm đậu phụ cá không?”

Nghe người xếp hàng nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy xưởng trưởng xưởng chúng ta rồi, trên người cũng có mùi của ma lạt thang, chưa từng thấy ông ấy ăn mà!”

Sau đó viết hợp đồng tay, viết trả trước năm trăm tệ bên trên, sau khi hai người ấn dấu tay, Lục Hương móc ra năm trăm tệ từ trong túi tiền.

Nếu thật sự có một con đường ổn định, vất vả làm một trận, tốt hơn làm thuê làm mướn nhiều. Sau này kiếm thêm tiền, có thể cưới vợ cho chú út rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã rất lâu không được ăn rồi.

Thậm chí người thích ăn vị này, thêm một tệ không đã, còn muốn thêm hai tệ, làm cho đậu phụ viên còn nhiều hơn cả mì với rau.

Đợi qua buổi trưa, người đều giải tán.

Lục Hương nói: “Chú cầm đi, cũng còn hơn là thiếu, chỉ là về số lượng không thể thiếu được.”

Nghe Lục Hương nói như vậy, trong mắt Từ sư phụ lập tức cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Chương 197: Chương 197

Lục Hương nói: “Cháu trả trước cho chú năm trăm tệ, giá làm đậu phụ cá, cá viên tính theo một cân hai tệ cho chú.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ lập tức nói được, đợi Lục Hương đi, con dâu ở trước mặt hỏi: “Cha, sao cha có thể làm được nhiều như vậy chứ?”

Ánh mắt Từ sư phụ ảm đạm lại, con dâu ở bên cạnh nói: “Điều kiện của nhà chúng tôi thực sự không mua nổi cá!” Đây thật sự là chuyện rất mất mặt.

Một là có thể kiếm được tiền, hai là phát dương quang đại thủ nghệ tổ truyền của mình.

Người bên cạnh nói: “ Cậu ngốc à, sao xưởng trưởng có thể chen chúc ở đây, đi đi về về chào hỏi ông ấy cũng không tiện, tôi thấy ông ấy đều là mua về ăn!”

Giống như khiêu chiến vậy.

Lục Hương nói: “Từ sư phụ, cháu đã làm xong rồi, tới lượt chú rồi.”

Lục Hương nghe vậy, lập tức xử lý con một con còn lại, sau đó thị phạm một lần, hấp chín thịt cá giã nhuyễn này, cắt thành khối.

Sáng ngày hôm sau, họ giao tới năm mươi cân cá viên, năm mươi cân đậu phụ viên. Tính ra hết một trăm năm mươi tệ, còn lại ba trăm năm mươi.

Cắt nhỏ ra, chín nhanh.

Chị cả Lục lại dám nghĩ dám làm: “Cho dù mỗi thứ hai trăm cân cũng không nhiều.” Dùng không hết có thể bỏ trong tủ lạnh, tốt hơn là không có.

Từ sư phụ vô cùng nhiệt tình: “Được!” Ba đứa con trai cộng thêm một cô con dâu, lại tính cả ông ấy tổng cộng năm người cùng làm. Tốc độ có thể theo kịp.

Đều làm bằng tay, muốn làm năm mươi cân không hề dễ.

Đây chính là tiêu chuẩn cá viên ngon nhất.

Cuối cùng chiên lửa nhỏ trong chảo dầu, đậu phụ cá làm ra có chất thịt chắc, còn mịn, ăn vào trong tươi mang theo vị ngọt, không thua gì cá viên.

Thật sự có thể cảm nhận được thịt cá bên trong, phối hợp với ma lạt thang càng thêm mỹ vị. Tính là phiên bản cao cấp, bình thường vẫn có thể ăn ma lạt thang bình thường.

Phải biết bình thường khi họ làm đồ đều là giấu người khác, đều là người làm mỹ thực, nhìn một lần về cơ bản sẽ biết.

Từ sư phụ luôn quan sát biểu cảm của Lục Hương, thấy trên mặt cô lộ ra vẻ tán thưởng, trong lòng khẽ thở phào một hơi.

Thủ nghệ của ông ấy thật sự tuyệt đỉnh.

Người phụ nữ phía sau ăn được cá viên này cũng cảm thấy ngon, nếu nói câu không sợ mất mặt, tuy nhà họ có thủ nghệ làm cá viên, nhưng cá này đắt, cũng không mua nổi.

Lần đầu tiên ông cụ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lập tức nói: “Không dùng hết số này.” Ông ấy là người thành thực, nhìn thấy người khác sảng khoái như vậy, ngược lại có hơi sợ.

Người ta không học được gì từ chỗ ông ấy, ông ấy ngược lại lại có được một phương pháp mới, loại cảm giác này khiến ông ấy có hơi bất an.

Mọi người thì thầm nói, Lục Hương nghe thấy, không ngờ xưởng trưởng này cũng thích ăn mỹ thực chỗ họ.

Hơn nữa đậu phụ cá vừa tươi vừa ngọt, vừa mềm vừa mịn, mùi vị vô cùng ngon. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Lục Hương nếm thử, nói: “Cháu muốn nhờ chú cung cấp hàng cho cháu.” Đây đã là lần thứ ba cô bày tỏ mục đích của mình.

Lục Hương thấy ông ấy đồng ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

Lục Hương tìm bìa các tông to viết thêm cá viên, đậu phụ viên, có thể thêm vào trong ma lạt thang, một phần một tệ lên trên.

Thật sự xem tới hoa mắt.

Không ngờ cô gái này thế mà thật sự biết làm, tính khí của Từ sư phụ rất cổ quái, trước đó phẫn nộ như thế, nhưng nhìn thấy Lục Hương làm ra cá viên, không còn chút tức giận nào nữa.

Còn khen một câu: “Ngon!”

Lần trước khi tổ chức tiệc kết hôn, cũng là năm mươi cân cá viên, làm khoảng bốn năm ngày.

Cha chồng chị ấy đã rất lâu không làm rồi.

Bảo ông ấy làm xong sáng sớm giao cá viên tới tiệm.

Cuối cùng, cá viên ông ấy làm ra giống như gạo trân châu.

Lục Hương cũng nói rõ địa chỉ tiệm ma lạt thang của mình cho ông ấy.

Từ sư phụ nói: “Sau bảo mấy thằng con trai tới phụ!” Con trai ông ấy ở bên ngoài lao lực cũng không kiếm được mấy đồng.

Bản thân Lục Hương thích thêm cá viên vào trong ma lạt thang, hơn nữa trong nhà có tủ lạnh, có thể bỏ đông, muốn ăn lúc nào thì ăn.

Đây được coi là phiên bản cao cấp, một phần hai lạng rưỡi, sẽ dùng cân cân, cũng có thể trộn cả hai lại.

Lục Hương lại đi tìm Từ sư phụ nói: “Chú có thể cung cấp cho cháu thêm hàng không, hai loại mỗi loại lấy một trăm cân, có thể làm được không?”

Chị cả Lục lập tức nói với Lục Hương: “Chúng ta lấy thêm đậu phụ cá và cá viên đi.”

Bất luận là nấu canh hay là nhúng mì đều có thể dùng, đây là thứ tươi ngon vạn năng.

Lục Hương nói: “Cháu muốn nhập hàng!”

Có phương pháp thì đã sao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Chương 197