Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27


Lập tức ôm cháu đi về nhà.

Lục Hương chỉ đành đợi Phó Cầm Huy tan làm rồi cùng nhau về nhà.

“Cổ vịt bán thế nào?”

Lúc này xa xa nhìn thấy có người đi về phía cô, còn có một người chỉ đường giúp, nhìn thấy cô liền nói: “Chính là cô ấy!”

Đợi đến tối, khi Lý D·ụ·c Tài về nhà, ông nội nói với anh ta, vừa nãy có mấy người bạn gọi điện thoại tới.

Lục Hương thấy anh ta cố chấp, bèn nói: “Cánh vịt hai hào, cổ vịt ba hào.”

“Vậy ngày mai khi nào cô tới, tôi đặt năm cái. Chỗ các cô mua năm tặng một phải không?” Người đàn ông vạm vỡ kiên trì nói.

Phóng viên Lý nhìn một lúc, đại khái hai mươi cái cánh vịt, cổ vịt còn có hơn mười cái.

Lục Hương không biết cô bán hàng một lần đã tác động trái tim không ít người.

Lục Hương nói: “Việc kinh doanh này cũng không thể làm hằng ngày.”

Cô kiếm được tiền nên vẫn muốn mua cổ vịt tiếp, nhưng ông cụ bán cổ vịt hôm đó đại khái cảm thấy thứ này khó bán, không tới nữa.

Người đàn ông vạm vỡ đó ngơ ra: “Sao nhanh vậy được?”

Gọi lại bốn cuộc, đối phương nói cùng một chuyện.

Ông cụ Lý lập tức ngồi bật dậy từ trên sô pha, oán giận nói với anh ta: “Sao con không nói sớm, Lục Hương bây giờ như thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm qua người nhà họ Phó mỗi người ăn một cái đều không đã thèm. Bọn họ mỗi người ăn nửa cái, đang thèm thì lại hết, quá bẫy người.

Chị ta mới biết Lục Hương không chỉ nấu ăn ngon, còn là một tiểu thần tài, nếu ôm đùi của cô, chẳng đầy mấy năm đã giàu rồi!

Lục Hương đáp: “Bán hết rồi.”

Anh ta có chút hối hận, sớm biết đã nếm thử rồi.

Cổ vịt của cô dễ bán, không cần người khác đồng tình mua giúp, bây giờ cô vẫn chưa tạo ra danh khí. Nhưng trước khi xuyên sách, muốn ăn cơm cô nấu phải hẹn trước năm ngày.

“Cánh vịt và cổ vịt này cậu mua ở đâu, tôi có thể mua được không?”

Chị ba Phó hơi nuối tiếc, trước đây còn muốn ăn thật đã, nhưng nguyện vọng đã tan tành.

Phóng viên Lý cũng không biết nói gì, anh ta cũng không muốn xuất hiện loại hiểu lầm này, sớm biết vậy, lúc đầu nên điều tra kỹ càng hơn.

Ăn xong, trong miệng vẫn còn lưu lại vị cay tê, thật sự khiến người ta lưu luyến. Bữa này vừa ăn xong liền bắt đầu muốn ăn bữa tiếp theo.

Thực khách đã mua ở bên cạnh cũng mông lung, ông ta keo kiệt, mua một cái cổ chỉ ăn một nửa, một nửa còn lại cho con trai của xưởng trưởng, anh ta có tiền, mua thêm vài cái ông ta cũng có thể ăn ké chút, kết quả vội vàng chạy tới, Lục Hương đã dọn sạp.

Lục Hương đáp: “Cái này không thể đặt trước, phải xem có thể có bao nhiêu hàng.”

Lục Hương đáp: “Cũng được, đều bán hết rồi.”

Đây chỉ là khu chợ nhỏ gần cung tiêu xã, nếu vào chợ huyện, chắc chắn người mua càng nhiều.


Anh ta cũng không biết đền bù thế nào, cực kỳ muốn làm chút gì đó cho cô. Thấy cổ vịt Lục Hương làm, tuy anh ta không ăn nhưng lại nghĩ ra ý tưởng hay.

Chương 27: Chương 27

Không riêng gì bà ta, mấy chị dâu khác đầu tư tiền, làm xong việc liền về nhà, các chị vừa vào cửa đã gấp gáp hỏi: “Như thế nào, vợ chú tư?”

Tiêu Thái Liên hỏi: “Như thế nào?”

Về tới nhà, tuy mệt nhưng cầm chắc được túi tiền, vừa mệt vừa khát, rót cho mình một ly nước, uống ừng ực.

Lý D·ụ·c Tài dở khóc dở cười, sau đó nói cho họ biết địa chỉ. Mấy người bạn này cảm ơn lia lịa, còn khen anh ta nghĩa khí, có đồ ngon lại có thể nghĩ tới bạn bè, khiến Lý D·ụ·c Tài cũng tò mò, anh ta chưa ăn miếng nào, cũng không biết có vị gì.

Lục Hương nói: “Không cần bồi thường, hơn nữa cứu người cũng chỉ là việc tiện tay, không cần để trong lòng, ai nhìn thấy cũng sẽ cứu.”

Lục Hương: “Ừm.”

Ông cụ Lý nghe xong, nước mắt cũng suýt chảy ra, chỉ cảm thấy cô quá đáng thương.

“Bán cổ vịt ở trên phố.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Hương thấy đồ đã bán hết, dọn sạp chuẩn bị đi.

Vào trong nhà, Lục Hương đang chà cái thùng to mang từ nhà đi.

Túi của mấy chị dâu đều rất nhẹ, lấy một tệ này cũng phí không ít sức lực, nào ngờ trực tiếp kiếm được một tệ, không làm gì hết đã có thể tiền sinh tiền, quá lợi hại.

Tiêu Thái Liên chưa từng nghĩ sẽ có thể kiếm được nhiều như vậy. Bà ta mới đầu tư một tệ, không làm gì hết đã biến thành hai tệ, hồi báo này cũng to quá rồi.

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nghe, trong lòng hơi thấp thỏm, còn tưởng làm buôn bán đã gây phiền phức cho Phó Cầm Huy, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Món này thịnh hành ở tương lai, ở thập niên 80 quả thật là tạo tiếng vang lớn.

“Không hẳn là giận.” Nhưng không muốn có quan hệ gì với họ là thật.

Nghĩ như vậy, chị ta nói chuyện với cô cũng có thêm vài phần thân thiết.

Anh ta nói: “Chuyện lần trước, ông nội về liền đổ bệnh, nói muốn bồi thường cho cô.”

Cúp điện thoại, ông nội anh ta hỏi có chuyện gì, Lý D·ụ·c Tài nói: “Hôm nay con gặp được Lục Hương.”

“Khoản đầu tư này của chúng ta là một lần dứt khoát một lần, lần này, vốn và lời đều đưa cho các chị rồi. Lần sau nếu còn muốn làm thì đầu tư tiếp.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy phóng viên Lý không tuấn tú bằng Phó Cầm Huy, nhưng anh ta nhiệt tình cởi mở. Ở trong đám người, cũng được coi là rất nổi bật.

Một ngày đã kiếm được tiền lương một tháng của Phó Cầm Huy, trên đường về, Phó Cầm Huy xách thùng và các loại đồ giúp cô, nói: “Vui như vậy?”

Mấy chị dâu khác cũng đều nghĩ như vậy.

Lúc đầu, bọn họ không phân phải trái đã làm chứng cho Lục Chiêu Đệ, suýt chút hại cô rơi vào đầm lầy. Tuy cuối cùng đã chứng minh rõ ràng, là một hiểu lầm, nhưng đối với cô, có thể tránh xa loại người này thì tránh, không muốn qua lại với họ.

Anh ta vui vẻ móc tiền, lúc anh ta tới hai tay trống không, không cầm theo thứ gì, bèn đến bên chỗ bán mì mượn một cái bát lớn, nói ngày mai lúc tới trả bát sẽ ăn mì.

Bọn họ không quá để tâm tới món vịt này, nhưng đồ bạn tốt tặng vẫn nhận.

Buổi chiều phóng viên Lý phải đi phỏng vấn, bưng hai bát to không ổn lắm, dứt khoát đến chỗ bạn bè, cho cánh vịt và cổ vịt cho họ, nói thêm món nhắm rượu.

Một người đàn ông vạm vỡ tới nói: “Lấy tôi ba cái cổ vịt.”

Lục Hương lần lượt đưa tiền đã chuẩn bị xong cho ba chị dâu, mỗi người hai tệ.

Chủ sạp của sạp mì vui vẻ cho anh ta mượn bát, anh ta bưng hai cái bát to đi.

Bà ta nghe vậy có hơi vui mừng: “Vậy thì tốt quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phóng viên Lý gãi đầu nói: “Cô còn bởi vì chuyện lần đó mà tức giận sao?”

Lý D·ụ·c Tài sờ mũi nói: “Bán chạy lắm.”

“Tôi lấy hết mớ này.”

Xem tiền vừa kiếm được, bỏ đi vốn còn những hai mươi tệ.

Chị hai Phó không thèm ăn như chị ba phó, chị ấy nói: “Vậy kiếm được tiền rồi sao?”

Ông cụ Lý nghe xong nói: “Người ta làm gì đều được, cô gái này giỏi.” Nếu không phải sắc trời đã tối, ông ta đều muốn qua đó.

“Không cần vậy đâu.”

Thời này phí điện thoại rất đắt, tìm ông ta còn đặc biệt gọi điện thoại chắc chắn là chuyện lớn, anh ta cũng không màng nói với ông nội hôm nay nhìn thấy Lục Hương nữa, vội vàng gọi điện thoại lại cho đám bạn.

Lục Hương đáp: “Đều bán hết rồi.”

Tiêu Thái Liên đang bồng cháu ra ngoài phơi nắng, nghe đám phụ nữ xung quanh nói Lục Hương bọn họ đã về.

Chị ba Phó nói: “Vậy hôm nay còn có việc gì, bọn chị làm giúp em.”

Ai cũng gặm đến nghiện, chỉ lo gặm, món ăn chính ngay cả đụng cũng không đụng tới.

Phóng viên Lý nói: “Sao, còn có vụ đẩy khách hàng ra ngoài?”

Sau đó cô đưa hai tệ đã chuẩn bị xong cho mẹ chồng: “Vâng, đây là tiền vốn là tiền lời.”

Chị hai Phó nghĩ càng sâu, mỗi người chiếm một phần, một tệ biến thành hai tệ.

Lục Hương là một người chiếm sáu phần, vậy phải bao nhiêu tiền.

Trông giống như muốn tới gây sự.

Hơn nữa phóng viên Lý là chồng tương lai của Lục Chiêu Đệ, tuy nói sự việc xảy ra chút sai lệch, nhưng chuyện như vận mệnh ai có thể nói chuẩn được.

Lục Hương cộng hết tất cả cánh vịt và cổ vịt lại nói: “Tám tệ năm, anh đưa tôi tám tệ là được.”

Gia cảnh của anh ta tốt, bạn bè cũng đều là các thế hệ thứ hai của gia đình giàu có trong huyện, gửi xuống rèn luyện. Trong nhà sữa bột, sô cô la, những thứ này đều có thể tùy tiện ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai bát cổ vịt, cánh vịt to đã thu hết tám tệ của anh ta.

Bình thường mấy người bạn đó rất kén chọn, đồ tầm thường căn bản không lọt nổi vào mắt họ. Họ đều nói ngon, chắc chắn là ngon.

Cuối cùng nói một câu nếu có vẫn sẽ tới bán mới tiễn người này đi được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27