Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Chương 89
Tính toán một chút, bọn họ đau lòng muốn c·h·ế·t.
Nhưng sau khi họ tạo điểm chống đỡ, chất từng lớp từng lớp, cao hơn hai mét.
Lục Hương nói: “Chỗ em có tiền.” Lần trước Phó Cầm Huy nhận lương, giao cho mẹ chồng mười lăm tệ, còn lại là của vợ chồng bọn họ.
Nhưng anh lại muốn cho Lục Hương tiêu.
Người đi ra phụ được cô cảm ơn cũng có hơi ngại, nói: “Thế này không tính là gì.”
Khiến má Lục Hương ngày càng đỏ.
Vội vã đi tới.
Mọi người nghe xong, cười nói: “Nên trị bọn họ.”
Lục Hương bọn họ chất hẳn năm mươi tư bao.
Trẻ con nửa thôn đều chạy tới xem heo con.
Cũng có người tò mò, thím Hồng nói: “Hương Hương, sao cháu mua nhiều như vậy?” Cám và đậu dỡ xuống đã chất đầy một cái chuồng heo trống khác. Thứ này cũng không rẻ, sao cô mua lại giống như đồ không tốn tiền vậy.
Cô nói với Phó Cầm Huy: “Anh ở đây đợi chút, em đi gọi cha em ra giúp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình thường cho dù người khác lấy xe kéo ra chất, có thể chất được ba bốn chục bao cũng không tồi.
Mẹ Lục tươi cười: “Không sớm, heo con đã mua về rồi, đang trên đường.” Trong lúc nói, xe ba bánh của Phó Cầm Huy đã tới, quả nhiên bên trên có thức ăn còn có heo con.
Bọn họ làm việc hăng say, rất nhanh đã có không ít người vây lại.
Xưởng gia công thực phẩm ỷ họ là sản nghiệp của đại đội thôn, lấy giá bừa bãi. Nghĩ người trong thôn thành thật sẽ bó tay với họ, lần này coi như đụng phải thiết bản, dạy cho họ một bài học, nếu không chịu thiệt rất oan!
Chương 89: Chương 89
Lục Hương bọn họ đều đi khỏi, những người khác vẫn còn vây quanh chuồng heo. Chẳng bao lâu nữa, chuyện Lục Hương dùng giá hời như vậy mua nhiều lương thực sẽ truyền khắp thôn!
Lục Hương nói: “Nhưng xe của chúng tôi nhỏ, có thể tính mười tệ không.” Xe ba bánh và xe kéo chắc chắn không cùng một sức chứa rồi.
Người vừa nãy nói chuyện muốn nuốt lời. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, chỉ có thể xót của nhìn nhiều lương thực như thế được chuyển lên xe, tim cũng đang rỉ máu!
Phó Cầm Huy nói: “Tắm chung đi.”
Lúc này đi về, xi măng đã khô, cha mẹ Lục bắt đầu thu dọn một lượt, chỉ đợi thả heo vào. Tổng cộng ba cái chuồng, một căn nhà nhỏ, còn có một kệ bếp lộ thiên, lúc nấu đồ ăn cho heo có thể dùng tới.
Bây giờ Lục Hương là người nổi tiếng của thôn Đại Vũ, cô vừa động lại có không ít người hóng náo nhiệt. Lúc cha Lục bọn họ ra, xa xa đã nhìn thấy một xe thức ăn giống như ngọn núi!
Người của xưởng gia công lương thực nói: “Một xe hai mươi, mặc kệ cô chất bao nhiêu.”
Mấy con heo con nằm bò ở đó uống nước, bất luận là người lớn hay trẻ con, đều nhìn một cách đầy mới mẻ.
Lục Hương còn nghĩ mua lương thực chính, cám đậu gì đó. Cùng Phó Cầm Huy tới xưởng gia công hỏi giá.
Trong thôn quanh đây, chỉ có Bạch Gia Thôn có máy kéo, coi như bảo bối, người bình thường vốn không có cơ hội sờ được máy kéo đó.
Xưởng thực phẩm lợi dụng điều này đặt ra quy tắc, cám trước đây mua một tệ một bao, như vậy có thể bán ra giá lời.
Đi hết chặng này, heo con đã đói lã, không thể lập tức cho chúng ăn. Chỉ là bỏ chút nước vào trong máng nước.
Còn nói: “Chỉ cần cô có thể chất lên kéo đi, cô muốn bao nhiêu cũng được.” Lục Hương đưa cho anh ta hai mươi tệ.
Thứ này nhìn tầm thường, cũng nặng, nhưng lại là vật không thể thiếu ở nông thôn.
Lục Hương lau mồ hôi, vội vàng cảm ơn mọi người.
Nhưng mấy hôm nay Lục Hương mua đồ hộp, mua nước ngọt cho cả nhà đều là ghi nợ, tới cuối tháng trừ đi tiền đưa cho mẹ chồng, trong tay chỉ còn một tệ. Anh cho Lục Hương, Lục Hương cũng không lấy, tiền này cứ coi như tiền cho Phó cầm Huy.
Sau khi Lục Hương xác nhận nhiều lần, người của xưởng gia công thực phẩm chốt giá hai mươi tệ một xe, không chịu nhượng bộ.
Họ đẩy suốt đường về. Xe nặng như vậy, căn bản không nhìn thấy đường phía trước. Thi thoảng Lục Hương sẽ chạy trước chạy sau ngó. May mà đường trong thôn không có xe cộ gì, người cũng rất ít.
Lục Hương mệt lã, mồ hôi trên người dính vào người khó chịu, muốn quay về tắm rửa thay đồ.
Lục Hương nói gì cũng không được, bèn nói với Phó Cầm Huy: “Vậy chất đi.” Dù sao trước kia cũng từng học vật lý, chống đỡ một chút là được, có thể chất bao nhiêu thì chất. Nếu anh ta đã không coi trọng nhân tình như vậy thì dạy cho anh ta một bài học.
Thím Hồng hỏi: “Các cháu hời rồi.” Tính ra một bao không tới bốn hào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Hương về tới nhà, nếu không phải xưa giờ thích sạch sẽ, lúc này đều hận không thể nằm trên giường ngủ một lát, mệt tới mức chân cũng không nhấc lên nổi.
Tuy hai người đã ở bên nhau, nhưng ban ngày ban mặt nhìn tr.ần tr.ụi vẫn có hơi ngại.
Có đôi lúc gặp phải đồng hương nhiệt tình, còn có thể đẩy phụ.
Lục Hương mỉm cười, ngoài chất những thứ này phí sức, trong lòng vẫn rất hả hê. Chẳng qua loại hời này chỉ có thể chiếm một lần. Đoán chừng đã bị bên xưởng gia công lương thực thêm vào danh sách đen rồi.
Nhưng heo còn nhỏ, kiến nghị họ nấu thức ăn rồi hãy cho ăn là tốt nhất.
Họ vừa đi, kho hàng liền trống hơn phân nửa. Càng huống hồ lớp bên dưới đều là thức ăn quý như đậu.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy có thể chất như vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cha mẹ Lục Hương cũng bê cái lu nước lớn trong nhà tới, còn chê không đủ, muốn mua thêm một cái, tốn mất hai tệ.
Bây giờ mua hai mươi tệ lương thực, lại mua hai tệ dây thừng, trong tay chỉ còn lại hai mươi tám tệ, dựa theo lời Lưu Bàng nói, lúc heo con chào đời đã từng chích ngừa. Bây giờ trong tình huống có lương thực và nước, không cần gì nữa.
Một xe thức ăn này của họ tới chỗ chuồng heo lại bắt đầu dỡ hàng. Người đông sức lớn, thức ăn gia s·ú·c chất như núi đều được dỡ xuống.
Xe hàng này nặng hơn tưởng tượng nhiều, giống như xê dịch một ngọn núi vậy.
Tắm xong tinh thần sảng khoái, Lục Hương nói: “Lần sau làm cái ống sắt trong nhà, làm phòng tắm đơn giản!” Cũng đỡ phải mỗi ngày bưng một chậu nước vào phòng tắm, thế này luôn cảm thấy tắm không đã.
…
Nhà họ Phó không tách riêng, luôn làm như vậy, tiền kiếm được tiêu chung, chỗ nào dùng tiền lại tìm mẹ chồng hỏi.
Cuối cùng sắp tới thôn, chân của Lục Hương giống như đổ chì, thực sự đi không nổi nữa.
Lục Hương nói: “Nếu chúng ta có thể ra riêng thì tốt.”
Phó Cầm Huy rất nhanh cũng vào phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Cầm Huy nói: “Được, sau này anh đi hỏi họ thử làm thế nào. Anh đi mua vật liệu.”
Lục Hương thuận tiện gọi hai người họ đi phụ.
Tuy nói heo lớn có hơi xấu, nhưng lúc nhỏ núng nính mập mạp vẫn rất đáng yêu.
Ngay cả người của xưởng thực phẩm cũng đi ra xem náo nhiệt.
Mồ hôi trên trán Lục Hương không ngừng chảy xuống, quần áo bị mồ hôi thấm đẫm, ướt rồi khô, khô rồi ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Cầm Huy nói: “Làm cái này cũng không khó, chỉ là hình như trong nhà không có đất trống.” Xung quanh đều đã xây để trữ một số đồ sinh hoạt linh tinh, muốn dọn ra một gian dùng để tắm rửa vô cùng xa xỉ.
Phó Cầm Huy đồng ý.
Lục Hương lập tức chạy vào trong thôn, vừa hay nhìn thấy anh hai Phó và anh cả. Thấy cô vội vã, vội hỏi chuyện gì.
Hàng xóm lâu năm nhà Lục Hương nói: “Sao lúc này đã bắt đầu dọn dẹp rồi, hơi sớm quá rồi đó.”
Nhưng người của xưởng gia công rất cứng nhắc, hai mươi một xe là hai mươi một xe, không chịu cơi nới.
Sáu con heo còn nhỏ, không cần tách chuồng, ở chung một chuồng là được.
Sau đó Lục Hương nói ra chuyện hai mươi tệ một xe.
Người đi ra nhiều, có người đẩy phía sau, có người đẩy hai bên. Lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều, ngay cả đám phụ nữ ra xem cũng ở phía trước chỉ đường!
Nếu đã nói như vậy, Lục Hương bọn họ chỉ đành bắt đầu chất, vừa hay Phó Cầm Huy cũng ở đây. Hai người bắt đầu chất, xe ba bánh bình thường chất mười mấy bao cám đã không chất nổi.
Sau khi người đó nhận được tiền, tâm trạng rất tốt.
Lục Hương nhìn anh cũng ra một thân mồ hôi, thấm ướt quần áo, có hơi ngại. Cô nói: “Anh tắm trước?” Cô muốn ra ngoài.
Chỉ là họ không biết một chiếc xe ba bánh nhỏ bé sao có thể chứa nhiều đồ như vậy.
Lục Hương đã tốn hai tệ mua sợi dây thừng năm mươi mét, buộc chặt lại, trên đường vẫn phải chú ý an toàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.