Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Tiểu Bàn Cam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 393
Mấy người ngồi ở chỗ này đều hóa đá, may mắn bây giờ Phàn Kỳ đang được mẹ ôm, nếu không đã sớm ngã lăn xuống dưới mặt đất, cô vội vàng thu chân, đá một cước vào người Trần Chí Khiêm: "Tắt tivi đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vừa rồi sao không thấy cô ấy đến ăn cơm?” Dì cô đặt bát đũa xuống hỏi.
Không tìm được cách nào để giải thích, Trần Chí Khiêm liên không giải thích nữa, anh nói: "Chú dì ở Sùng Mình đi đến đây từ sáng sớm, sức khỏe của chú lại không tốt, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút?"
Trần Chí Khiêm vội vàng chuyển sang kênh khác, chuyển sang một kênh đang chiếu quảng cáo.Anh đứng lên, toàn bộ ánh mắt của chú dì và mẹ đều tập trung vào người anh, Phàn Kỳ đem đầu của mình chôn thật sâu, cô cho rằng làm như vậy sẽ không xấu hổ, cô chôn sâu đầu mình vào bụng mẹ.
Chương 393
Trần Chí Khiêm lúng túng ngồi xuống, tư thế ngồi của anh rất đoan chính, sống lưng thẳm tắt, nhưng mà không hiệu quả.
Anh có thể đọc được suy nghĩ trong mắt chú: Hóa ra cháu là như vậy sao A Khiêm?Anh lo lắng xoa xoa đùi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, đừng tưởng sống hai kiếp là có thể luôn bình tĩnh, trước mắt chính là người mẹ nuôi nấng anh hơn mười năm, và chú dì thu lưu anh lúc anh gặp khó khăn nhất, bây giờ anh nên giải thích thế nào cho trưởng bối nghe đây? Đặc biệt là trưởng bối đến từ nông thôn.
"Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ muốn làm loạn, hai người bọn họ mua áo ngủ lộ rãnh sâu."Trên màn hình tivi, người chủ trì mang ra bộ đồ ngủ mua qua mạng lần trước, được đánh mã khu vực quan trọng, so sánh với hai món đồ lần này, người chủ trì nói hai bộ mà Trần Chí Khiêm chọn tương đối nhàm chán, không được phóng khoáng như Phàn Kỳ.
Dì nói với cô, cháu gái trước kia không muốn đi, nhưng bây giờ con bé đã khác rồi, bà cũng đã lớn tuổi nên ít khi có thể thấy cháu gái tầm tuổi này.
Lúc này chú không kịp phản ứng lại, đi theo dì vào trong, Trương Nguyệt Cầm cúi đầu nhìn cô con gái không chịu ló mặt ra, rồi ngẩng đầu nhìn cậu con rể đang đỏ mặt đứng đó.
"Muốn ăn ngô thì về Sùng Minh đi, cháu có thể ăn thoải mái, rất nhiều năm rồi cháu không trở về gặp bà ngoại rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không cần, cô ấy là người Philippines, khẩu vị của cô ấy khác với chúng ta và cũng sẽ không ăn cùng chủ nhà." Trần Chí Khiêm nói.
Dì lôi kéo lão đầu tử: "Đi, chúng ta vào đi."
Sau khi Trần Chí Khiêm rót trà cho mọi người, anh mở tivi, ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với chú về bệnh tình.
Phàn Kỳ an ủi chú: "Chú đừng lo lắng, bác sĩ này tay nghề rất cao. Chú có thể phẫu thuật thành công, về sau nên bảo dưỡng thật tốt. Sau này chú sẽ không thể làm những công việc nặng nhọc. Ít nhất chỉ lên trồng vài cây rau để làm món ăn phụ thôi."
"Chính là bảo mẫu."
Sau khi hỏi thăm về bệnh tình xong, Trần Chí Khiêm và chú nói chuyện phiếm, Phàn Kỳ ngồi sát bên người mẹ, sau khi ngồi một lúc thì nằm xuống, đầu gối lên đùi mẹ, chân gác lên đùi Trần Chí Khiêm.
Phàn Kỳ nằm xem tivi, trên TV đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Trần Chí Khiêm đang chọn đồ ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cháu định trở về trước Tết nguyên đán!" Gần đây thị trường chứng khoán quá tốt, cô thật sự không có biện pháp chạy đi: “Khi đó thân thể chú có lẽ cũng đã hồi phục khá tốt rồi."
Sau khi tất cả người một nhà bữa tối, mẹ đứng dậy muốn thu dọn bàn, Phàn Kỳ nói: "Dì, có một người giúp việc người Phifippines có thể dọn." "Cái gì?"
Dì ngoái đầu lại nhìn cô gái nhỏ gầy guộc đang thu dọn trong nhà bếp, hơi tò mò nhưng cũng hơi khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
May, mẹ với chú nghe không hiểu Quảng Đông, nhưng cho dù nghe không hiểu thì sao? Có hình ảnh có sự thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.