Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 134: Chương 134

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Chương 134


"Ngày mai hai cậu đi đi thôi, tôi không đi đâu. Chờ kết thúc trại đông rồi, chúng ta chơi một lèo cho thú vị." Tô Trà nói.

"Không phải đi ra ngoài chơi đâu. Ngày mai người nhà tôi dặn tôi đưa các cậu về ăn cơ, chỉ ăn một bữa thôi, hơn nữa, mẹ tôi còn cố ý đưa cả Tô Trà cậu đi cùng nữa đó." Đây chính là lời của đồng chí Lương Tố nói đấy nhé. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trầm Nghiễm và Trầm Trang lớn lên cùng nhau, chỉ kém nhau vài tuổi cho nên tình cảm của hai anh em vẫn luôn rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đến tìm Trầm Nghiễm chính là anh họ của cậu ta, lớn hơn Trầm Nghiễm tận bốn tuổi, tên là Trầm Trang.

"Được rồi, được rồi, cũng không phải anh có ý mắng em đâu. Vậy hôm nay em về nhà ăn bữa cơm đi, đúng rồi, thím hai dặn em cũng đưa cái cô gái nhỏ kia về nhà ăn cơm luôn. Nhóm các em có ba người đúng không, đều qua đó hết đi." Trầm Trang cất tiếng nói.

"Ừm, cũng không tệ lắm. Em đợi một lát đã."

Hôm nay người nhà họ Trầm tới, sau đó Trầm Nghiễm bị gọi ra ngoài.

Thấy Vương Quốc Quân nhìn chằm chằm vào bản thân, trong lòng Tô Trà lại càng căng thẳng không chịu được.

"Em lắp lại một lần xem sao?" Vương Quốc Quân vẫn giữ dáng vẻ mật không biểu cảm như cũ, đột nhiên lại thốt ra một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hả? Ăn cơm á?

"Cái đó, ngày mai hai cậu có thời gian không?" Trầm Nghiễm hỏi.

"Ngại quá, mấy hôm nay em bận nên quên mất." Trầm Nghiễm xấu hổ cười cười, mấy hôm nay, cậu ta làm đề với đám Tô Trà đến độ đầu óc cũng mơ hồ luộn rồi.

Lại nói, hình như là tới thời gian tham gia trại đông toán học rồi ấy nhỉ?

Chuyện đó cũng không có vấn đề gì cả, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, về Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, thế nhưng Trầm Nghiễm chưa từng về thăm nhà một lần nào cả.

Tầm mắt của hai người lén đảo qua, khi nhìn thấy tên mấy quyển sách trong lòng Tô Trà, họ đều có cảm giác vô cùng khó nhằn.

Sau đó tiếng "răng rắc, răng rắc" quen thuộc kia lại vang lên không ngừng, lúc này Vương Quốc Quân nhìn động tác tay kia của Tô Trà, thì đôi mắt của ông ta sáng rực lên.

Dì Lương cũng đã nói như thế rồi, nếu cô mà không đi thì không được tốt cho lắm.

Nghe thấy Tô Trà đồng ý, lúc này Trầm Nghiễm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Dạ? Thế cũng được ạ. Em đi hỏi họ một chút." Trầm Nghiễm chần chờ một lát rồi đáp.

Chuyện này nói xong rồi, Trầm Trang cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, lập tức rời đi.

Hai ngày liên tiếp sau đó, Trầm Nghiễm và Cận Tùng bỗng phát hiện ra, hình như Tô Trà vô cùng có hứng thú với đống linh kiện trong sân của giáo sư Vương.

Đợi Trầm Trang đi rồi, Trầm Nghiễm mới quay về phòng.

Vương Quốc Quân bỏ lại một câu đầy khó hiểu như thế, sau đó vội vàng xoay người đi về phòng, đại khái khoảng năm phút sau, Vương Quốc Quân cầm một quyển sách ra ngoài.

Vương Quốc Quân đi đến trước mặt Tô Trà, đưa tay ra, đưa quyển sách về phía cô rồi cất tiếng nói: "Cầm xem đi."

"Truyền nhiệt học xxx."

Ở trong cảm nhận của Tô Trà, thì đúng là... kém hơn thật.

Một lát sau, Tô Trà đã lắp ráp xong xuôi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Quốc Quân với vẻ mặt mờ mịt, cất tiếng nói: "Em lắp xong rồi ạ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô chậm rãi đứng dậy: "Cái đó, giáo sư Vương, nếu không để em tháo ra trả thầy nhé?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ đi theo sau lưng cô, vừa ra đến nơi đã thấy cô "Răng rắc, răng rắc" vài cái, tháo một vài bộ phận.

"Đọc cho kĩ nhé. Sau khi đọc hết đống này rồi, tôi lại... cho em thêm mấy quyển nữa." Vương Quốc Quân ném lại một câu này rồi đi về phòng.

Thế nhưng con nhóc này lại có thể làm ra được đấy, khi nãy ông ta có quan sát thứ kia rồi, lắp ráp cũng không tệ lắm đâu.

"Hả? Trầm Nghiễm, cậu định dẫn bọn tôi ra ngoài chơi à? Vậy thì tố quá, chắc chắn là tôi sẽ có thời gian rồi." Cận Tùng hào hứng đáp.

Tô Trà ôm mấy quyển sách trong n.g.ự.c mà vẻ mặt mơ màng.

Thái độ của Tô Trà lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cô cất tiếng: "Vậy được rồi, ngày mai tôi cũng đi."

Tô Trà ngước mắt lên, tầm mắt của cô đảo qua mấy cuốn sách mà Vương Quốc Quân đã đưa qua.

Khi bọn họ cùng nhau làm đề, lúc nghỉ ngơi một lát để uống nước, một mình Tô Trà lập tức chạy ra ngoài với đống linh kiện.

Tháo ra? Tháo ra bằng cách nào?

Thật ra đống linh kiện trong góc tường kia của ông ta cũng không có tác dụng gì cả, nếu không thì ông ta cũng đã không tùy tiện ném vào góc tường rồi.

Làm đề không tốt ư? Toán học không tốt ư? Chẳng lẽ toán học còn kém một đống linh kiện đó ư?

"Em nói em xem, đã về nhà ba ngày rồi, thế mà không biết đường về thăm nhà một chuyến à? Nếu hôm nay anh không đến tìm em, có phải em cũng quên mất người nhà rồi hay không hả?"

Sau đó, Tô Trà thực sự trả lại được đống linh kiện kia về lại như cũ.

Chẳng qua vài năm trước, do cha Trầm bị thuyên chuyển công tác, thế nên cả nhà cậu ta mới chuyển đến thành phố C thôi.

Mấy hôm trước anh ta đã nghe tin Trầm Nghiễm sẽ đến Bắc Kinh, người nhà còn tưởng rằng Trầm Nghiễm sẽ về nhà ở, ai ngờ Trầm Nghiễm lại ở với hai người bạn học khác.

Tầm mắt của Trầm Nghiễm chuyển động, nhìn về phía Tô Trà.

Ngay cả Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, giáo sư Vương đưa sách cho Tô Trà là có ý gì hả?

Năm nay Trầm Trang hai mươi mốt tuổi, vẫn đang học đại học tại Bắc Kinh.

Thật sự là do động tác của Tô Trà khi nãy quá nhanh, so với học sinh của ông ta còn thuần thục hơn nhiều, thoạt nhìn đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm thế này.

"Nguyên lý xxx."

Tô Trà thấy nhức đầu rồi đó, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu giáo sư có ý gì, thế nhưng giáo sư đã yêu cầu rồi, Tô Trà cũng đành làm theo thôi chứ sao.

Dù sao thì không làm ra thành phẩm, đống linh kiện đó cũng chỉ là một đống phế phẩm mà thôi.

"Cơ học xxx."

Trầm Trang nhìn Trầm Nghiễm bằng ánh mắt không đồng ý, chủ động cất tiếng mắng cho một trận:

Nhìn thấy Cận Tùng và Tô Trà đang nói chuyện gì đó, Trầm Nghiễm cất bước đi về phía hai người.

Nhìn thấy mất quyển sách này, Tô Trà khẽ sửng sốt mọt lát, chờ khi hoàn hồn lại rồi cô mới chậm rãi giơ tay ra nhận lấy.

Vương Quốc Quân nhìn động tác thuần thục của Tô Trà mà ngây ngẩn cả người.

Sau đó, Vương Quốc Quân và cả Cận Tùng với Trầm Nghiễm nữa, đều nhìn thấy Tô Trà chạy chậm ra ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Chương 134