Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 179: Chương 179

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Chương 179


Hơn nữa, người dân trong thôn cùng nhau làm giàu là chuyện tốt mà.

Chứ ai đâu như mấy người chị cậu bé, đến chơi mà cũng phải chơi làm bài thi, vừa nghe thôi đã thấy mệt mỏi và nhám chán rồi.

Chương 179: Chương 179

Ngày hôm sau, khi Tô Trà và mẹ cô - đồng chí Vương Tú Mi về thôn, vừa vào đến cửa thôn đã thấy trưởng thôn đến tìm rồi.

Tô Trà đứng ngoài quan sát họ nấu ăn một lát thì thấy nhàm chán, cho nên, cô chuyển một cái ghế nhỏ ra sân ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Tú Mi thật ra có gọi cô vào giúp, thế nhưng lại bị Trầm Nghiễm và Cận Tùng sốt sắng cản lại, cho nên, Vương Tú Mu cũng không nói gì nữa.

"Bọn chị thích chơi giải đề, bài thi, mấy loại bài khó ấy."

Con người ấy mà, nếu vừa trắng vừa béo, người ta sẽ khen là có phúc khí.

Tô Bảo đối diện với ánh mắt của chị gái nhà mình, cậu bé lập tức bắt gặp chút ghét bỏ lóe lên trong mắt cô, trái tim yếu đuối của cậu bé đã bị tổn thương rồi.

Cô cẩn thận đánh giá cậu bé một lát, ừm, đúng là béo thật. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ừm, sắp về rồi. Sao thế, em nhớ cha à?"

Còn về phần Tô Trà... Ừm, cô đứng nhìn họ làm.

Bên phía chuồng heo.

Con trai tốt thế này, thời nay có đốt lồng đèn cũng khó mà tìm được.

"Ồ." Nhàm chán thế chứ lại.

"Chị..." Vẻ mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ tội nghiệp. Đau lòng

Nhìn dáng vẻ đó của Cận Tùng, Tô Trà không cần nghĩ cũng biết trong đầu thằng nhóc này nghĩ gì.

Vốn làn da Tô Bảo có chút đen sạm, kết hợp với chuyện gần đây cậu bé ăn quá nhiều, khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên đầy đặn hơn, thế nên cả người cậu bé thoạt nhìn vừa đen vừa béo.

Nếu có người đến hỏi, cô nhất định sẽ hướng dẫn họ, thế nhưng cô sẽ không chủ động ôm đồm chuyện này vào người, bởi vĩ lỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cô không gánh nổi trách nhiệm.

Nếu là trước kia, thì còn lâu họ mới tình nguyện dỗ dành Vương Tú Mi như thế này, bởi vì lúc đó Vương Tú Mi có gì tốt đâu, bà lại còn có tiếng hết ăn lại nằm nữa chứ.

"Tôi Trà, ông cũng không vòng vo với cháu nữa. Chuồng lợn kia của cháu ông đã xem qua rồi, khá thú vị, người trong thôn cũng có vài người muốn làm theo cháu, thế nhưng họ lại ngại đến tìm cho, cháu nên nhờ ông đến hỏi giúp. Cháu có thể để họ đến thăm chuồng lợn của cháu không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chị ơi, bao giờ cha chúng ta về thế? Hơn một tuần rồi cha chưa về nhà đó."

Thế nhưng nếu như giống Tô Bảo vừa béo vừa đen, thì cho dù muốn khen, Tô Trà cũng không thể dối lòng được.

Hai thằng nhóc này, dáng dấp tuấn tú, đầu óc thông minh thì không nói, bây giờ ngay cả việc trong phòng bếp mà cũng có thể làm được.

"Khụ khụ, cái đó, cũng không phải quá xấu." Tô Trà an ủi một câu với giọng điệu gượng gạo: "Ừm, chỉ xấu chút chút thôi."

Qua nửa tiếng sau, Vương Tú Mi xách đồ ăn về đến nhà.

Nửa câu sau, tất nhiên Tô Bảo chỉ dám nói thầm trong lòng.

Có vài người phụ nữ vây quanh Vương Tú Mi, bầu không khí kia không phải chỉ hài hòa ở mức bình thường thôi đâu.

Không có cách nào hết, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã từng được trải nghiệm "lực sát thương" trong phòng bếp của Tô Trà rồi, cho nên họ cũng không dám để Tô Trà ra tay.

"Ôi, sao các chị lớn như thế rồi, còn ham chơi á?" Vẻ mặt của Tô Bảo hiện rõ vẻ nghi ngờ, sau đó cậu bé lại tò mò cất tiếng hỏi: "Bọn chị chơi gì thế?"

Nhấm nháp miếng thịt, trong lòng Tô Bảo tỏ vẻ: xấu thì xấu thôi, dù sao cậu bé cũng đã xấu rồi, không thể thêm cái bụng đói nữa.

Ôi chao, vẫn là đám nhóc trẻ con của cậu bé tốt hơn, không có quá nhiều bài tập, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.

Trong phòng bếp vang lên những tiếng lanh canh, leng keng, Vương Tú Mi càng nhìn hai thằng nhóc kia càng thấy hài lòng.

Thế nhưng, đấu gạo rước thù, Tô Trà vẫn luôn hiểu rõ đạo lý này.

Tô Bảo vẫn luôn không hé răng, im lặng quan sát hành động của tất thảy mọi người, bây giờ nhìn thấy động tác của chị gái, cậu bé cũng nhanh chóng chuyển một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh cô.

"Vâng, em muốn đợi cha về rồi sẽ bảo cha mua bánh bao thịt cho em ăn. Gần đây mẹ chúng ta không cho em ăn bánh bao thịt, nói em béo đến độ sắp biến dạng đến nơi rồi." Trong giọng nói của Tô Bảo khó giấu được chút bi thương nhàn nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chị, hai bạn học của chị, tìm đến nhà chúng ta làm gì thế?"

Trong lòng Tô Bảo thầm đồng tình một lát, sau đó cậu bé lại chuyển sang đề tài khác.

Trưởng thôn nghe thấy Tô Trà đồng ý thì trong lòng cũng vô cùng vui mừng, càng cảm thấy đứa bé Tô Trà này tuổi nhỏ mà đã có khí chất lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật sự là, có chút xấu.

Chị gái và bạn học của chị ấy, hình như có chút đáng thương.

"Dạ, mọi người đến lúc nào cũng được ạ."

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, trưởng thôn nhanh chóng thông báo ý tứ của Tô Trà cho mọi người cùng biết. Tin tức vừa truyền ra, đã lục tục có người tìm đến chuồng heo bên kia.

Tô Trà quay đầu, tầm mắt của cô dừng lại trên người cậu bé.

Cũng không biết sau này, con gái nhà ai sẽ được hời đây.

Đều là người cùng một thôn, nếu có thể giúp đỡ thì cô sẽ giúp, còn nếu muốn nhiều hơn, Tô Trà phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Sau khi ăn cơm trưa xong, chiều hôm đó Trầm Nghiễm và Cận Tùng ở lại nhà Tô Trà, ba người cùng nhau giải đề trong chốc lát, mãi đến tầm ba giờ chiều, hai cậu ta mới rời đi.

"Được ạ, chuồng lợn của cháu ở ngay bên kia, mẹ cháu cũng ở đó trông, thế nên nếu mọi người muốn đến xem lúc nào cũng được. Hơn nữa, thôn chúng ta tuyên truyền khuyên khích mọi người chăn nuôi, ai thích nuôi gì thì nuôi đó, chứ nhà cháu cũng đâu có ý độc quyền nuôi heo đâu ạ. Nếu moi người cảm thấy hứng thú, thì có thể đến trò chuyện hỏi kinh nghiệm từ mẹ cháu."

Chậc, cũng không phải hài hòa, nói chính xác thì cả đám phụ nữ kia đều đang nói những lời dễ nghe để dỗ dành Vương Tú Mi.

"Xấu chút cũng là xấu rồi còn gì." Cậu bé không muốn để ý đến bà chị này nữa.

"Có lẽ là không có chuyện gì làm, nên đến tìm chị đi chơi đấy mà." Tô Trà đáp lời cậu bé.

Một thằng nhóc học hành lợi hại như thế, sao vừa nhìn thấy đồ ăn đã thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?

Sau đó trên bàn cơm trưa, Tô Bảo vẫn tiếp tục ăn không ít thịt.

Ông ta vui vẻ cất tiếng: "Vậy được rồi, chút nữa ông sẽ bảo bọn họ đến thăm chuồng heo nhà cháu."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Chương 179