Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 215: Chương 215
Đặc biệt là tên nhãi ranh Trầm Nghiễm, ở trong nhà không ở lại còn chạy theo người ta, quá đáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở bên khác, Vương Quốc Quân vội vàng nghe điện thoại, chạy ra ngoài vì muốn đón một người.
“Cháu chưa cho tiền nhưng cháu cho chú bánh nướng lớn rồi, là chú ăn đúng không?” Tô Trà lại hỏi lần nữa.
Tô Trà cười lạnh một tiếng, cái miệng nhỏ nói liến thoắng: “Cháu bảo chú ăn thì chú phải ăn à, cháu bảo chú không ăn thì chú không ăn à?”
Vốn một cái bánh còn chưa đến ba hào, bây giờ mỗi cái lãi bảy hào, sáu cái bánh lãi được hơn bốn đồng.
Chú công an theo luật để xử lý.
Rốt cuộc Chương Hạc Chi ý định là ở gần quan để được ban lộc.
Xe dừng ở cửa của tứ hợp viện sau đó cửa xe phía sau mở ra, Chương Hạc Chi đi xuống.
Trầm Trang không vào nhà, anh ta chào một tiếng rồi lái xe đi mất.
Vậy nên, Tô Trà chỉ ở nhà họ Trầm ăn một bữa cơm sau đó được Trầm Trang lái xe đưa đến tứ hợp viện của Vương Quốc Quân.
Chương 215: Chương 215
Mới vừa xuống xe, thím Tần ở gần nghe thấy tiếng chạy ra rồi cầm chìa khóa đưa cho họ, thím ấy nói là giáo sư Vương hình như vừa nhận được cuộc gọi gấp, vừa vội vàng đi ra ngoài rồi.
Kết quả cuối cùng là ông cụ phải đền tiền bánh cho Tô Trà, sau đó còn bị giam vài ngày để học khóa giáo d·ụ·c chính trị.
Vương Quốc Quân và Chương Hạc Chi gần bằng tuổi nhau, lại cùng tốt nghiệp một trường đại học, nói chuyện một lát thì hai người đã mau chóng thân quen.
Được rồi, ông ta lừa thì ông ta nhận nhưng mà chuyện ăn sáu cái bánh nướng thì ông ta không thể nhận được, mấy cái bánh đó là cô bé này bắt ông ta ăn cơ mà. Đến bây giờ bụng ông ta vẫn còn bị no căng đây.
Chương Hạc Chi cũng vươn tay, sau khi hai người bắt tay thì bắt đầu nói chuyện.
Hơn nữa chuyện này không phải là có tiền hay không mà liên quan đến chính nghĩa.
“Đồng chí công an, anh đừng nghe bé nó nói bậy, tôi không..." Cho dù là có đi chăng nữa thì cũng không thể thừa nhận được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta nài nỉ mãi mới lừa được Tô Trà ở lại tứ hợp viện của ông ta.
“Có, nhưng cháu còn chưa cho tôi mà?” Ông cụ hỏi lại một câu.
Tô Trà cầm được tiền, cô cảm thấy mỹ mãn rời đi đồn công an.
Trên xe không chỉ có Chương Hạc Chi và Vương Quốc Quân mà còn có hai người được phái tới bảo vệ Chương Hạc Chi.
Tô Trà nhìn qua phòng thì thấy phòng giống như đã được dọn dẹp rồi, trong phòng không có chút bụi nào.
Nhưng mà sự thực lại không như kế hoạch, ba người vừa bước chân đến nhà họ Trầm thì sau đó Vương Quốc Quân đã gọi điện thoại tới.
Ước chừng đợi khoảng năm đến bảy phút thì người mà Vương Quốc Quân đợi đi tới.
Mỗi cái bánh được một đồng, có lãi!
“Phụt!”Một tiếng cười đột ngột vang lên.
Hiện tại Chương Hạc Chi mới ra từ viện nghiên cứu khoa học, ông ta nghe tin Tô Trà tới đã tới Bắc Kinh thì lập tức liên hệ với Vương Quốc Quân để gọi điện thoại cho nhà họ Trầm.
Ông ta tốt nghiệp ở đại học Bắc Kinh, cho dù là thời điểm đặc biệt thì ông ta cũng được nhận đãi ngộ đặc thù của những người tài giỏi.
Hiện giờ đối với Tô Trà thì hơn bốn đồng cũng không tính nhiều, nhưng mà thịt muỗi tuy ít nhưng cũng là thịt cơ mà.
Cho nên mới có một màn Vương Quốc Quân đi đón người như thế này.
Vương Quốc Quân đi vào chỗ ngồi, ông ta hơi căng thẳng sửa lại cổ áo mình.
Đoàn người đẩy cửa đi vào, âm thanh bên trong nhà đã sớm làm họ chú ý.
Tô Trà ngước mắt, tầm mắt sắc bén nhìn qua ông cụ khiến lời nói của ông ta đã đến bên miệng lại mắc ngang họng.
Nghe thím Tần nói thế, ba người không để ý nữa, họ cầm chìa khóa rồi cảm ơn thím Tần sau đó mở cửa vào nhà.
“Là tôi đã ăn, nhưng mà đó là cháu bắt tôi ăn.”
Tên của ông ta cũng rất phù hợp với hình tượng của bản thân… Chương Hạc Chi.
Một người như vậy trước kia Vương Quốc Quân chưa từng nghĩ tới có thể được gặp mặt.
Việc sắp xếp cho Tô Trà cư trú trong tứ hợp viện cũng là ý của Chương Hạc Chi.
Hiện giờ Tô Trà là con gái nuôi của Lương Tố và Trầm Kỳ Quang nên cũng là người của nhà họ Trầm, Trầm Nghiễm là người họ Trầm nên tự nhiên như về nhà. Còn Cận Tùng thì... đã có hai người vào rồi thì thêm một người vào nữa có làm sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứa bé này là ai? Đừng tưởng rằng cháu cậy tuổi còn nhỏ là có thể nói hươu nói vượn, chú đây cũng là người có kinh nghiệm đấy!
Chương Hạc Chi là một người có tiếng, có quyền trong giới nghiên cứu khoa học.
“Nhưng mà cháu cũng chưa cho tôi tiền mà, bánh là cháu bắt tôi ăn.” Ông cụ trả lời lại một câu tẻ ngắt, ông ta thật sự bị sợ hãi, lần đầu ông ta gặp phải một đứa nhỏ miệng lưỡi ngang ngược như thế này!
Nói đơn giản hơn thì Chương Hạc Chi cũng chuẩn bị ở tứ hợp viện của Vương Quốc Quân.
“Chú không đòi tiền cháu?” Tô Trà hỏi một câu.
Há, làm cho ông ta ăn no xong muốn ông ta đền tiền á hả?
Sau đó Chương Hạc Chi cùng lên xe với Vương Quốc Quân chạy về phía tứ hợp viện.
Người nọ mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, trước túi n.g.ự.c cài một cái bút máy nên phía ngoài túi lộ ra một phần kim loại của bút, ông ta đeo mắt kính gọng mạ vàng, cả người toát ra khí chất nho nhã.
Tô Trà đi nên Cận Tùng dĩ nhiên cũng đi. Cận Tùng đi rồi thì Trầm Nghiễm cũng tung ta tung tăng chạy theo họ.
Chuyện đã được giải quyết nên mọi người quay lại xe, Trầm Trang đưa người đến trụ sở lớn, đây là nơi Lương Tố đã nói đến trước đó.
Buồn cười quá!
“Nếu ăn là phải đưa tiền sao, chú còn lợi dụng lòng thương người của cháu nữa. Chỉ cần tra xét một chút là biết tình huống của chú như thế nào ngay. Chú nói chú tới Bắc Kinh tìm người thân, người không một xu dính túi, chuyện này kiểm tra chẳng phải là biết thật hay lừa sao.” Tô Trà cười nhạo một tiếng.
Sau nửa giờ xe đến tứ hợp viện.
Loại lừa đảo này phải đưa vào đồn công an để giáo d·ụ·c lại.
Nhìn khí thế của hai người thì có thể đoán được hai người xuất thân từ quân ngũ, ngay cả người lái xe và xe cũng là bên trên cắt cử để đi cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng hôm nay Trầm Trang bận một ngày chở người về sau đó tất cả đều chạy mất tích.
Vẫn giống như hai năm trước, vẫn là gian phòng đó, ba người bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc.
Tầm ba giờ chiều, Tô Trà, Cận Tùng, Trầm Nghiễm mới tới tứ hợp viện.
Cận Tùng thấy tầm mắt mọi người nhìn qua, tươi cười trên mặt còn chưa giấu hết, cậu ta lấy tay che miệng, nói: “Không có gì, xin lỗi, mọi người tiếp tục đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.