Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 229: Chương 229
Tần Mạt ngay lập tức quay sang nhìn Phó Hành Khanh, người này nhìn trông lạ mắt quá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 229: Chương 229
“Vậy mẹ qua đó trước đi, con sẽ đi tìm chỗ ngồi." Tô Trà mở miệng nói.
Nói về chuyện chính, lần này Tô Thắng Dân đến Bắc Kinh với một nhiệm vụ, cam trong làng sắp chín, vì vậy việc mua bán phải được cân nhắc, trước khi đi, ông nội đặc biệt nhờ ông hỏi Tô Trà về việc này, xem Tô Trà có ý kiến
“Thành phố lớn đông người là chuyện bình thường.” Tô Trà cười đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phó Hành Khanh, cháu cũng đến đây ăn cơm à, trùng hợp quá nhà cô cũng ăn ở đây, vừa rồi nhìn thấy cháu nên cố ý qua đây gặp cháu nói vài câu.”
gì không.
“Bọn cô qua bên đó ngồi, cô không làm phiền các cháu nữa.” Vương Tú Mi chỉ qua đây chào hỏi vài câu, nói xong thấy Phó Hành Khanh gật đầu, bà mới xoay người rời đi.
Vương Tú Mi vừa thốt ra lời kia Tô Thắng Dân lập tức đen mặt, đây là tính toán bỏ mình qua một bên?
Cách đó không xa, Phó Hành Khanh cũng thấy được Vương Tú Mi đang bước tới đây, tầm mắt đảo qua phía sau bà quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc.
Vương Tú Mi mở miệng nói thì tầm mắt Tần Mạt nhìn qua.
Nhưng mà không đợi Tô Thắng Dân mở miệng, Vương Tú Mi đã tiến về phía Phó Hành Khanh bên kia.
Ba người bốn món, thêm một bát canh là đủ.
Tính cách Tô Vận hơi cứng đầu và ích kỷ.
Dù sao Tô Vận có người mẹ như vậy, danh tiếng của Tô Vận cũng không tốt.
“Phó Hành Khanh, cậu nhìn đi đâu vậy nhanh lên tầng hai đi, mọi người đều đến đông đủ rồi chờ mỗi cậu thôi đấy.” Tần Mạt bên cạnh vỗ cánh tay Phó Hành Khanh mở miệng nói.
Rõ ràng trông rất quen, anh ta chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không phải Tô Vận hay mang quà tới, mẹ Khương còn không muốn chịu đựng cô ta, bởi lẽ Khương Triều Dương ngay từ đầu đã không thích Tô Vận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Mạt thấy Phó Hành Khanh bỏ đi nên vội vàng đuổi theo, đi đến cầu thang rồi anh ta vẫn ngoái đầu lại nhìn về phía đám người Vương Tú Mi.
“Trà Trà, ở Bắc Kinh nơi này thật là náo nhiệt, kinh doanh nhà hàng tốt như vậy. Vừa rồi cha thấy, may mà chúng ta đến sớm, nếu không đã không còn chỗ ngồi rồi.”
“Làm kinh doanh tất nhiên phải có lãi. Giống như Tô Vận kiếm được khá nhiều tiền. Hình như con bé mới mở một xưởng hàng dạo gần đây, nghe nói là làm gia vị món kho sẵn để bán sỉ, bà nội con gặp được mấy lần.” Tô Thắng Dân nói vậy, nhưng ông không nói lúc bà cụ về nhà sắc mặt không tốt, là do Tô Vận gặp bà cụ mà không chào nên bà cụ tức giận.
Gia đình họ Khương vốn cho rằng Tô Vận là sinh viên đại học, Khương Triều Dương sánh với Tô Vận có hơi khập khiễng, bây giờ biết Tô Vận không phải sinh viên đại học, mẹ Khương cảm thấy Tô Vận không xứng với con trai bà ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gặp được người quen.” Phó Hành Khanh trầm giọng đáp lại.
Đồng chí Vương Tú Mi đến nhanh mà đi cũng nhanh, Phó Hành Khanh cũng không để tâm chuyện này, nhưng Tần Mạt ở bên cạnh đưa mắt nhìn theo hướng Vương Tú Mi vừa chỉ.
“Mẹ à, kiếm tiền là kiếm tiền, nhưng cũng phải chi tiêu, mẹ nhìn nhà hàng này xem, thuê bao nhiêu người làm việc, nhân viên phục vụ, chủ bếp, tất cả đều phải được trả lương, nhưng kiếm tiền thì vẫn lãi được một phần, nếu không thì ai mở nhà hàng làm gì.” Tô Trà khẽ cười.
“Ầy, đại học gì chứ, có thi đậu đâu.” Vương Tú Mi đáp, một lúc sau bà mới nói tiếp: “Ban đầu không có tin tức gì, mẹ cứ nghĩ là đâu rồi, đại học gì cũng được, thi đậu là được, kết quả là đến lúc đăng ký nhập học mới nghe người ta nói là trượt rồi.”
“Được rồi, được rồi, cha sai rồi, con gái à, món này cũng rất ngon, con ăn thêm chút đi.” Tô Thắng Dân cũng lấy đũa gắp thức ăn cho con gái.
“Cũng đúng, thành phố lớn tất nhiên không giống với thị trấn của chúng ta. Vậy Trà Trà à, con nói xem, mở nhà hàng ở thành phố lớn mỗi ngày không phải tha hồ ngồi đếm tiền sao? Hơn nữa, đông người như vậy, một bàn bao nhiêu tiền, rồi còn nhân với số bàn, một ngày chắc chắn kiếm được kha khá rồi.”
“Cha à, chúng ta ăn cơm trước đi, lúc về rồi nói.” Tô Tra cảm thấy chuyện này không thể nói rõ ràng chỉ trong bữa cơm này.
Lúc trước bà cụ còn quý Tô Vận, bà không thấy Tô Vận đối tốt với hai ông bà cụ, bây giờ rời khỏi nhà họ Tô rồi, cô ta mới biết ông bà thích Tô Trà rồi, Tô Vận còn cơ hội đối xử tốt với ông bà nữa đâu.
Hơn nữa, mẹ Khương ít nhiều cũng đổ trách nhiệm cho Tô Vận về việc Khương Triều Dương bỏ nhà đi, gần đây bà ấy không ưa Tô Vận cho lắm.
Cách bàn đó không xa, Tần Mạt nhìn thấy một cô gái trắng trẻo, xinh xắn, nhưng có hơi quen mắt, hình như anh ta đã gặp ở đâu rồi.
Cô ta là loại người nghĩ rằng người khác nên đối xử tốt với mình, nhưng nếu có ai đó đối xử không tốt, cô ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, đợi khi đạt được mong muốn sẽ khiến họ phải hối hận.
Lúc này, Vương Tú Mi cũng đã đi đến trước mặt hai người.
Tô Trà không ngạc nhiên chút nào.
Vương Tú Mi thẳng thắn nói xong, bà chỉ tay ra chỗ cách Tô Trà và những người khác không xa, lại nói.
Ở tầng một, Tô Trà và cả nhà đang ngồi nói chuyện cùng nhau, vừa rồi khi Vương Tú Mi qua chào hỏi, Tô Trà cùng Tô Thắng Dân đã gọi món xong rồi.
“Đúng vậy, ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện làm sao được, trở về chúng ta lại nói.” Vương Tú Mi gắt gỏng liếc nhìn Tô Thắng Dân, sau đó gắp một miếng thịt vào bát của Tô Trà, cười nói. "Nào, con gái yêu, món này ngon, con ăn nhiều một chút."
Điều này thực sự quá đáng. Tô Thắng Dân nghĩ rằng kể cả khi Tô Vận đi theo Vương Quyên, cô ta vẫn là cháu gái của nhà họ Tô, bây giờ Tô Vận đã rời khỏi nhà họ Tô, không còn là người của nhà họ Tô nữa nên cô ta có quyền không nhận người thân.
Tô Vận đã che giấu chuyện này, ngay cả với nhà họ Khương, sau này nhà họ Khương biết được Tô Vận không đỗ đại học, ấn tượng của họ đối với Tô Vận có chút giảm sút.
“Con nói như vậy cũng đúng, nếu không thì mẹ qua đó nói một câu.” Gặp được người buổi sáng còn giúp đỡ mình mang hành lý mà không chào hỏi thì cũng không tốt lắm.
Nhắc đến chuyện Tô Vận mở xưởng, Tô Trà tiện hỏi chút: “Tô Vận học đại học không bận sao?”
“Nhàm chán, đi thôi.” Phó Hành Khanh không trả lời câu hỏi của Tần Mạt, cất bước đi về phía trước, lên tầng hai.
Phó Hành Khanh không phản ứng gì với Tần Mạt, bởi vì Vương Tú Mi đối với anh chẳng qua là một người dân nhiệt tình niềm nở mà thôi.
“Ầy dà, lúc chúng ta trên tàu hỏa, may là có Phó Hành Khanh, nếu không đồ của cô đã bị trộm mất, lúc xuống tàu thằng nhóc còn giúp cô xách đồ nữa.”
Nghĩ vậy, Tần Mạt nói: “Phó Hành Khanh, cậu có thấy cô gái bên đó trông rất quen không? Hình như tôi gặp ở đâu rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.