Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 282: Chương 282
May cho cô là viện trưởng Cốc đã làm thẻ công tác cho cô xong, nếu không sẽ hơi bất tiện.
“Biết rồi. Anh à, anh lại muốn ra ngoài sao? Vậy thì đi đi thôi, buổi tối anh có về ăn cơm không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô gái trước mắt trông cũng trẻ tuổi, tầm mười mấy tuổi, không biết cô đến tham gia hội nghị nào?
Tô Trà rất lo lắng về chuyện này vì đây là lần đầu tiên cô tham gia dự án quan trọng, còn có sự xuất hiện của nhiều tiền bối. Trong lòng cô hơi hồi hộp.
Phó Kiều Kiều cũng không phủ nhận rằng, anh cô đẹp trai, dáng người cao lớn, đường nét khuôn mặt rắn rỏi, trên người có hơi thở mạnh mẽ, thậm chí còn rất điềm tĩnh.
“Làm việc và nghỉ ngơi có quy luật rất quan trọng.” Phó Hành Khanh nghiêm mặt chỉ trả lời bằng một câu, cuối cùng anh không quở mắng Phó Kiều Kiều.
“Chào đồng chí.” Người đàn ông cất tiếng chào, giọng nói đĩnh đạc.
“Thầy yên tâm, nhưng thầy Chương, em có cần mang đồ gì theo không, hay là phải làm công tác chuẩn bị trước không?”
“Phòng hội nghị, xin hỏi cô tới tham dự hội nghị đúng không?” Người đàn ông dò hỏi để ông ấy còn biết mà trả lời, ngày hôm nay cũng không chỉ có một hội nghị này ở đây.
Bên trong trạm canh gác có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi. Thấy Tô Trà đi đến, ông ấy lập tức đứng thẳng dậy chào cô.
“Reng reng reng…”
Hôm nay toà nhà số 1 tầng ba có một phòng hội nghị đã mở, toà số 3 bên kia cũng có một cuộc hội nghị.
“Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, mấy ngày nay cháu cứ nằm lì ở nhà thế, người bạn kia đâu? Không phải cháu nói là lúc nào rảnh thì dẫn bạn về ăn cơm sao?” Bà cụ sẵng giọng cười.
Đến nơi, Tô Trà mới biết tại sao Chương Hạc Chi lại căn dặn cô đừng để bị lạc, vì nơi này vô cùng rộng lại còn có mấy tòa nhà cao tầng.
Đưa mắt quét một lượt thấy anh trai mình ăn mặc chỉnh tề như vậy, Phó Kiều Kiều trong lòng âm thầm nôn mửa.
Vừa nhìn thấy Phó Kiều Kiều, mày kiếm của anh khẽ nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không tàn thành.
Thời gian hội nghị bắt đầu là hai giờ chiều. Bây giờ là mười giờ sáng, còn bốn tiếng nữa là hội nghị diễn ra nên Tô Trà lại đi vào phòng sách.
Tô Trà đứng nhìn một lúc rồi quyết định bước đến chỗ trạm canh gác kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không cần đâu, em cũng đừng căng thẳng quá, cứ coi như đi học ấy, tôi nói cho em biết dự án này có rất nhiều chuyên gia rất giỏi, em đến đây học hỏi là một việc rất có lợi.”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng rồi, Tô Trà, lúc nãy tôi quên nói với em một chuyện, dự án máy b** ch**n đ** không người lái sẽ có một cuộc hội nghị chiều nay, bắt đầu lúc 2 giờ chiều, địa điểm là..." Thông báo địa điểm xong, Chương Hạc Chi nói tiếp: "Lúc em đến đó, nếu có gì không hiểu thì hỏi người ta, biết chưa? Dự án này tôi không tham dự, em phải đi một mình, đừng để bị lạc ở đó.”
“Cháu đến tham gia hội nghị của viện nghiên cứu khoa học, đây là thẻ công tác của cháu.” Tô Trà vừa nói vừa lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho ông ấy xem.
“Anh đừng giáo huấn em, thời gian em làm việc và nghỉ ngơi không giống như bộ đội các anh. Hôm nay khó khăn lắm em mới được nghỉ ngơi một ngày, ngủ nướng có xíu, anh tha cho em đi." Phó Kiều Kiều nhìn vẻ mặt anh trai là biết anh sẽ nói gì, cô ấy vội mở miệng xin tha.
Tô Trà nhìn người đàn ông một lát. Chỉ mới nhìn qua, cô đoán ông ấy đã từng là một quân nhân.
Tô Trà đang ở trong phòng sách, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô dừng mọi việc lại rồi đi ra ngoài.
--
Cô nhấc máy lên nghe, đó là giọng của Chương Hạc Chi.
12 giờ Tô Trà đã ra khỏi nhà, tiện đường cô mua chút đồ ăn lót dạ, khoảng một giờ chiều cô sẽ đến địa điểm họp.
Cô biết là anh đi họp, vì anh coi đi hop như xem mắt nên anh mới ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề như vậy. Thậm chí, Phó Kiều Kiều còn nghi ngờ sau này người yêu của Phó Hành Khanh chưa chắc đã có được đãi ngộ này.
Hơn nữa, Chương Hạc Chi cho rằng Tô Trà thông minh như vậy, học cái gì cũng rất nhanh, còn có thiên phú nghiên cứu khoa học, đi theo những chuyên gia này chắc chắn học được không ít, học về nhiều lĩnh vực, không chỉ học kiến thức còn có thể tích lũy kinh nghiệm.
“Cháu đang lẩm bẩm cái gì đó, anh trai cháu đâu? Vừa rồi bà nghe thấy các cháu nói chuyện mà, sao lúc bà ra lại chỉ còn một đứa thế này?” Khâu Hinh Di từ phòng bếp bước ra, nhìn quanh không thấy Phó Hành Khanh đâu.
Nhìn bóng lưng của Phó Hành Khanh đi xa, Phó Kiều Kiều không nhịn được nói thầm một câu: “Em không biết cô gái đó sao lại thích anh, anh nghiêm túc như vậy, không biết cô gái xui xẻo nào sẽ là bạn gái của Phó Hành Khanh đây!”
Vấn đề xuất hiện rồi đây.
Phó Hành Khanh vừa bước nhanh xuống lầu vừa chỉnh lại cổ tay áo. Tuy cảm nhận được Phó Kiều Kiều đang nhìn mình, Phó Hành Khanh vẫn sửa cho xong cổ tay áo rồi mới nhìn sang bên kia.
Người ta thường nói nhập ngũ làm thay đổi con người. Ai từng nhập ngũ cũng đều mang tác phong quân đội. Ví dụ như người đàn ông ở trước mặt đây, tác phong đó thể hiện ở tư thế ông ấy đứng thẳng người, lúc nói chuyện thì nói to dõng dạc.
“Chào đồng chí, cháu muốn hỏi một chút, phòng hội nghị ở đâu ạ?” Tô Trà cười nói.
Nơi quan trọng như vậy tất nhiên sẽ có những trạm canh gác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy ông ấy chỉ là người gác cổng chính, thông tin không nhanh lắm, nhưng cũng biết một chút tin tức, ở toà số một là viện nghiên cứu khoa học và quân đội mở họp, toà số 3 là đơn vị chính phủ họp.
Cô đoán là đã từng vì cô thấy khí chất quân nhân toát ra từ con người ông ấy dù bây giờ không mặc quân trang, cho nên cô nghĩ ông ấy là quân nhân đã xuất ngũ.
Chương 282: Chương 282 (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nằm sấp xuống ngủ một giấc rồi lại về phòng sách tiếp tục chiến đấu.
“Ây dà, Trà Trà còn bận cơ.” Phó Kiều Kiều nói tiếp: “Cô ấy lên lớp nhiều, việc cũng nhiều. Lúc nào có thời gian, cháu nhất định sẽ dẫn cô ấy đến.”
Nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp, Phó Kiều Kiều vừa thức dậy thì thấy anh trai đi từ tầng hai xuống, dáng người thẳng tắp, bộ quân phục mặc trên người càng làm nổi bật lên khí chất của anh.
“Đi ra ngoài tham dự một hội nghị, chắc anh không về ăn tối đâu.”
Thấy Tô Trà đang hồi hộp, căng thẳng, Chương Hạc Chi cười to vài tiếng rồi nói:
“Anh trai cháu ra ngoài rồi, nói là đi họp, buổi tối cũng không về ăn cơm." Phó Kiều Kiều cười hì hì đáp, sau đó chạy tới trước mặt bà nội, niềm nở nói: “Bà nội, bữa tối chỉ còn hai bà cháu mình nhỉ? Cháu muốn ăn gà nướng.”
Nhà họ Phó.
“Muộn như này mới dậy?”
Nơi tổ chức hội nghị rất rộng. Chương Hạc Chi có lòng dặn dò như vậy là vì lần đầu đến đây, ông ta cũng suýt bị lạc, nếu không hỏi đường thì thật sự là không biết tìm phòng họp ở đâu.
“Vậy thì được ạ.” Tô Trà vẫn hơi căng thẳng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.