Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 313: Chương 313
Cách ứng xử trên bàn ăn của Phó Hành Khanh rất tốt, anh dùng đũa khác để gắp thức ăn nên Tô Trà mới không từ chối.
"Được, cô hỏi đi, giữa chúng ta có cái gì bí mật đâu." Phó Kiều Kiều hào phóng đáp.
Người ta không coi cô như công chúa nhỏ, mà coi cô như nữ tráng sĩ thì còn có cơ hội hay không?
"Đúng rồi, chút nữa anh Trương cũng ăn cùng với chúng em luôn đi, đều quen biết nhau cả, anh ăn chung luôn cho vui."
"Vậy em muốn cho Trà Trà ăn thử thịt thái lát, anh đã gọi chưa?"
Hai phút sau, hai chiếc xe lên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 313: Chương 313
Bắt gặp ánh mắt của cô, nhịp tim của Phó Hành Khanh dường như trật nhịp.
"Kiểu tôi thích ấy à, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này, không được thấp hơn tôi, không được trắng hơn tôi, hơn nữa không được xấu quá." Yêu cầu không quá cao, trước mắt thì Cận Tùng đều có thể đáp ứng được hết, lúc này Phó Kiều Kiều mới nói câu cuối cùng: "Và quan trọng nhất là phải cưng chiều tôi như một công chúa nhỏ."
"Anh ơi, anh gọi món chưa? Anh gọi món gì? Trà Trà và em thích ăn cay." Phó Kiều Kiều đột nhiên phát hiện Phó Hành Khanh đã gọi món rồi.
Tô Trà nhìn người đàn ông trước mặt, khép quyển sách trong tay lại, cười nói: "Em ăn gì cũng được, Kiều Kiều, cô muốn cái gì?"
Phó Hành Khanh đã đến địa điểm trước họ, khi Tô Trà, Phó Kiều Kiều và Trương Huy bước vào, Phó Hành Khanh đã tìm một chỗ ngồi xuống đợi họ.
Tô Trà gật đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Hành Khanh hỏi: "Ăn lẩu có được không?"
Trong xe, Trương Huy ngồi phía trước lái xe, Tô Trà và Phó Kiều Kiều ngồi phía sau nói chuyện.
"Mau đọc sách đi, lần sau chúng ta rủ cả Cận Tùng ra ngoài nữa. Cậu ta học cùng một chuyên ngành với cô, chắc chắn có thể chỉ dạy cho cô nhiều hơn tôi."
“Vậy anh trai cô thì sao?” Tô Trà chỉ về cửa, ám chỉ Phó Hành Khanh vừa đi ra lấy xe.
Đối với những người không thân quen, Tô Trà không thể chấp nhận hành động thân mật như vậy.
Tô Trà đang cúi đầu đọc sách đột nhiên cảm thấy hơi tối, khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Hành Khanh khiến cô hơi sững sờ.
Trong bát đột nhiên có thêm mấy miếng thịt chín, Tô Trà khó hiểu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Phó Hành Khanh đang nhìn mình.
"Trà Trà, chút nữa cô đừng để ý anh trai tôi, cả ngày chỉ có mỗi một vẻ mặt."
Rất đáng sợ!
Họ ở trong thư viện hai giờ, Phó Hành Khanh đứng ở bên kia thấy đã mười hai giờ, nhìn hai người bên này rồi sải bước đi về phía họ.
Cuối cùng, Tô Trà mỉm cười và phá vỡ sự im lặng.
Giữa bàn là một cái nồi, trong nồi dầu ớt đang sôi lục bục, bên cạnh là các loại rau, cả món mặn, món chay đều đủ cả.
Chỉ là, bầu không khí có hơi kì diệu.
"Chúng ta ăn lẩu đi. Dạo gần đây, trong các nhà hàng cũng đã bán lẩu rồi. Chúng ta đi ăn lẩu nhé."
Tô Trà không nói ra điều này. Cô và Cận Tùng là anh em tốt, còn cô và Phó Kiều Kiều là bạn thân của nhau. Bây giờ anh em tốt của cô lại thích bạn thân cô. Vấn đề này... Cứ để họ tự giải quyết với nhau đi!
Bữa ăn này, Tô Trà chỉ phụ trách ăn, bởi vì mỗi khi cô ăn xong, nhất định sẽ có một đôi đũa gắp thức ăn cô thích vào bát, cảm giác như có người phục vụ tại bàn vậy.
Đó chính là chín mươi phần trăm đồ ăn trên bàn đều là đồ Tô Trà thích ăn.
Đối mặt với ánh mắt đáng sợ của anh trai, Phó Kiều Kiều lập tức chạy đến bên cạnh Tô Trà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh Tô Trà, nhìn tất cả những món ăn yêu thích của cô ấy được anh trai cô nấu chín rồi gắp cho Tô Trà , trái tim cô ấy vô cùng bình lặng.
Sau bốn mươi phút lái xe, họ đã đến nơi trong tiếng lảm nhảm của Phó Kiều Kiều.
Đối với suy nghĩ này của mình, Tô Trà đột nhiên nghĩ đến một câu ... Độc thân lâu rồi, đến con lợn cũng thấy đẹp.
"Không có gì." Phó Hành Khanh đáp lại bằng giọng nói từ tính.
Tô Trà nhìn Phó Kiều Kiều đang nghiêm túc suy nghĩ về người đó, trong lòng khẽ rơi nước mắt đồng cảm cho Cận Tùng.
"Sắp đến giờ rồi. Bữa trưa muốn ăn gì?" Phó Hành Khanh trầm giọng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ôi, không sao, cứ để anh ấy lái xe đến đó một mình, anh ấy biết đường mà!" Phó Kiều Kiều xua tay, kéo Tô Trà đứng dậy, vui vẻ quyết định.
“Gọi rồi.” Để Phó Kiều Kiều im lặng, Phó Hành Khanh nói thêm: “Gọi hết rồi.”
Vẻ mặt cô ngơ ngác, lúc này trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, nhìn vào đôi mắt đó, Phó Hành Khanh cảm thấy một cảm giác thỏa mãn mà chính anh cũng không nhận ra.
Cô gái nào mà không muốn được cưng chiều như cô công chúa nhỏ chứ.
Vài phút sau, khi Phó Hành Khanh nghe được rằng Phó Kiều Kiều vô tâm vô tư bảo anh lái xe đến đó một mình, ánh mắt anh nhìn Phó Kiều Kiều có thể được miêu tả bằng ba từ.
Nếu Phó Hành Khanh dùng chiếc đũa vừa ăn để gắp thức ăn cho cô, Tô Trà nhất định sẽ từ chối.
Tô Trà vừa nói xong thì nghĩ đến lần trước Cận Tùng nói thích Phó Kiều Kiều, sự nhiều chuyện không nhịn được bắt đầu rục rịch.
Anh trai à, anh làm hơi lộ liễu rồi đó!
Còn nữa, em là em gái ruột của anh đấy, anh để lại một ít thịt cho em được không, em cũng thích ăn thịt!
Phó Kiều Kiều và Trương Huy cũng nhìn Phó Hành Khanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoặc có thể là bởi vì trong khoảng thời gian này Lục Thanh Viễn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, sau khi nhìn thấy anh ta quá nhiều, cô đột nhiên chú ý đến vẻ đẹp trai của Phó Hành Khanh.
Ba người đi tới, Phó Kiều Kiều ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phó Hành Khanh, sau đó kéo Tô Trà ngồi ở phía bên kia của cô ấy, Trương Huy ngồi ở bên còn lại của Phó Hành Khanh.
Nhìn một bàn đầy đủ, đột nhiên cô ấy phát hiện ra một chuyện.
Tuy nhiên, Phó Hành Khanh sau đó đã có hành động cho thấy mình còn có thể lộ liễu hơn.
Thời tiết tháng chín, trời không còn nóng như hai tháng trước nên ăn lẩu cũng khá ổn.
Đôi mắt cô rất đẹp, đôi mắt trong veo lấp lánh.
Bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng anh trai mình là một người rất có dã tâm.
“Được, tôi đi lấy xe.” Phó Hành Khanh nói xong thì xoay người sải bước đi ra ngoài.
Nhìn người đàn ông rời đi, Tô Trà thu hồi tầm mắt, Phó Kiều Kiều nghiêng người nói: "Trà Trà, tôi ngồi xe cô nhé?"
Phó Kiều Kiều có hơi nghi ngờ, gọi hết thật rồi ư?
"Trà Trà, lát nữa gọi thêm thịt, chúng ta gọi lẩu cay, tôi nhiệt liệt đề cử món thịt thái lát, thật sự rất ngon."
“Kiều Kiều, cho tôi hỏi một vấn đề riêng tư nhé?” Tô Trà ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Khi thức ăn được bưng lên, Phó Kiều Kiều không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì Phó Hành Khanh thực sự đã gọi hết rồi.
“Cám ơn.” Tô Trà nói.
"Thì là, cô thích kiểu con trai như thế nào? Thích kiểu tình cảm nam nữ ấy." Sợ Phó Kiều Kiều không hiểu, Tô Trà còn giải thích thêm một câu.
Đột nhiên bị gọi tên, Phó Kiều Kiều lập tức lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.