Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 387: Chương 387
Vừa rồi đồng chí Trương Huy đã đưa bằng chứng xác nhận cho họ xem qua, sau khi mang người về nhà còn được lãnh đạo cấp cao tự mình điện thoại hỏi thăm tình hình.
Tán dóc thì thôi đi, còn đi tìm đồng chí Phó Hòa Bình để tán dóc, thật là biết tìm đối tượng để nói chuyện.
“Mời vào.” Một giọng nói truyền đến từ trong văn phòng.
“Bà còn chưa thành thật khai báo, tạm thời không thể thả bà về được.” Anh công an nghiêm mặt trả lời.
“Báo cáo, tôi đã viết xong báo cáo tóm tắt, mời ngài xem qua.” Phó Hành Khanh chào một cái, sau đó đưa bản báo cáo đã hoàn thành.
Chương 387: Chương 387
Đồng chí công an hỏi cái gì thì bà thành thập đáp cái nấy, tên là gì, tuổi, quê quán ở đâu đều trả lời rất thành khẩn.
Nhìn trái cây mà đối phương đưa tới, Tô Trà cũng không chịu nổi, nói gì là ông cụ Tô.
Phó Hành Khanh mở cửa bước vào.
Nhưng mà, bà thật sự không biết cái gì là nhân viên công chức trọng yếu của quốc gia.
Quân đồn trú, Phó Hành Khanh đã về đơn vị được một thời gian.
Ai bảo bà cụ số đỏ như vậy, chọn ngay một người của bên trên?
Khi Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi tới bệnh viện, bà cụ và Vương Tú Mi đi về nhà.
Bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến bệnh viện giải quyết xong chuyện của ông cụ nhà họ Tô trước, rồi sau đó mới có thể quay sang lo chuyện của bà cụ.
Bà cụ cảm thấy bản thân rất nhát gan, nhưng đồng chí công an lại thấy bà cụ này rất to gan.
Đêm qua anh chấp hành một nhiệm vụ đến nửa đêm mới về, về ký túc xá hơn nửa đêm, mới ở đó viết xong một báo cáo nhiệm vụ, lúc này đang chuẩn bị gửi đến văn phòng lãnh đạo.
Cô thật sự trông đáng sợ vậy sao?
Chừng này? Hai cân hoa quả?
Cô vừa thông minh vừa xinh đẹp như tiên nữ, cô không đáng yêu sao?
Lúc hai người về đã là nửa đêm, Tô Trà đã ngủ rồi.
Ông Ngô nói không đến thăm là không được, người trong nhà bị cục công an bắt đi, cũng không biết tình hình như thế nào, bên cục công an không cho gặp người.
Hôm sau, người nhà họ Ngô tới bệnh viện.
“Đồng chí công an, tôi đã nói tất cả những gì có thể rồi, thật đó, tôi cam đoan, tôi xin thề, tôi đều đã thành thật khai báo. Các cậu hỏi cái gì mà làm nguy hại cho công chức trọng yếu gì đó, tôi thật sự không có, tôi cũng không có lá gan kia đâu, các cậu giúp tôi, thả tôi ra được không?” Tinh thần của bà cụ nhà họ Ngô có vẻ không được tốt lắm.
Người nhà họ Ngô nghe thấy con số mà Tô Trà nói, chỉ cảm thấy choáng váng sắp ngất đi.
Ây dà, là tên nhóc này à!
.
Không, đáng, yêu, sao?
Nhưng không còn cách nào khác, chuyện đã rối ren thành ra như vậy, nếu không mất tiền chắc chắn là không được.
Bà chỉ là một bà cụ bình thường ở nông thôn, bình thường mồm miệng sắc bén, việc xấu lớn nhất mà bà từng làm là một lần cãi nhau với người khác, sau đó đầu độc mấy con gà trong nhà người ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng không phải Tô Trà lừa tiền, nhưng tiền ông nội nằm viện lần này phải do nhà họ Ngô bồi thường.
Không còn luyến tiếc gì nữa
Lúc này hệ thống chỉ muốn spam “trâu bò quá” cho Tô Trà.
Bên này Tô Trà đang thoải mái ngủ trên giường, bên kia bà cụ nhà họ Ngô lại không may mắn như vậy.
“Chú, trước đây chúng cháu đều là hiểu lầm, không biết là người nhà chúng cháu đẩy chú, chuyện này là nhà chúng cháu sai, chúng cháu chân thành xin lỗi chú.”
Chi ra số tiền lớn như vậy, chắc hẳn sẽ gây tổn hại rất lớn cho nhà họ Ngô.
Bà cụ này đắc tội ai không được, sao lại phải đụng vào người không nên đắc tội nhất?
Đêm qua nửa đêm mới về, bây giờ đã đến văn phòng rồi?
Trong phòng thẩm vấn, bà lão ngồi trên ghế một cách đáng thương.
Đây là đến mượn điện thoại sao?
Chạm một chút cũng không dám chạm, chỉ sợ chạm vào là ngay lập tức bị công an bắt đi.
Tối hôm qua bọn họ đã nhìn thấy, bà cụ nhà suýt đụng phải cô bé này, qua giây sau đã bị công an mang đi, họ cũng không dám có ý nghĩ xấu với cô gái đáng sợ này.
Lãnh đạo cười ha hả rồi nhận lấy báo cáo từ tay Phó Hành Khanh, mở ra đọc, vài phút sau khép báo cáo lại, đặt xuống bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối mặt với ông Tô đang tức giận, những người trong gia đình nhà họ Ngô cũng kiên nhẫn mỉm cười.
Được, có thể đòi bao nhiêu thì cứ đòi bấy nhiêu, cũng không thể ép c.h.ế.t người ta được.
Vài phút sau, Phó Hành Khanh đi vào văn phòng lãnh đạo.
Phó Hành Khanh ngước mắt, đối diện với tầm mắt trêu chọc của vị lãnh đạo, nghĩ đến việc bây giờ mọi người đều biết anh đang thích một cô gái, Phó Hành Khanh không khỏi run run khóe miệng.
Tiền có thể không đủ, cần phải đi vay một ít.
Lá gan của bà khá nhỏ, cũng không dám làm chuyện gì trái pháp luật.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của đối phương, Tô Trà lại nói: “Đừng nói chúng tôi lừa tiền, không tin có thể đi hỏi bệnh viện, tôi chỉ đang nói đến tiền viện phí, chưa nhắc đến tiền bồi thường tổn thương tinh thần đâu đấy.”
“Đây là một chút tấm lòng của chúng cháu, mong chú nhận lấy.”
Không phải là nó phế vật, chỉ là chủ nhân thật sự quá mạnh mẽ, nó không cần hỗ trợ tí nào! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình thường vị lãnh đạo này nghiêm túc đến vậy, không nghĩ tới bên trong cũng thích mấy lời đồn thổi này? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tổng chi phí nằm viện của ông nội lần này là…” Tô Trà chỉ nói vài từ, ánh mắt dừng lại trên người nhà họ Ngô, ý tứ rõ ràng.
Người nhà ông Ngô nghe Tô Trà nói xong, người đứng đầu cắn răng rồi đồng ý sẽ lấy tiền tới.
.
Không phải Tô Trà không muốn đòi nhiều hơn, thật ra Trương Huy đã hỏi thăm tình hình của nhà họ Ngô, dù có nhiều hơn nữa nhà họ Ngô cũng không trả được.
Nghe thấy tiếng bước chân, lãnh đạo trên bàn công tác ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Phó Hành Khanh thì hơi nhướng mi.
—
Chuyện bà cụ này có vấn đề hay không, còn phải tra xét rõ ràng mới có thể chắc chắn, nếu không có chuyện gì thì nhất định cũng phải tạm giam vài ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hệ thống: Chậc chậc chậc.
“Cốc cốc cốc!” Anh nâng tay gõ cửa.
Hai người đến bệnh viện để thay ca cho Vương Tú Mi và bà cụ, nói hai người về nghỉ ngơi.
Thấy người nhà họ Ngô tới, sắc mặt ông Tô cũng không hòa nhã mấy, ông đã nằm viện được một tuần rồi, bây giờ người nhà họ Ngô mới tới, là ý gì, nếu không phải hôm qua bọn Tô Thắng Dân đi tìm, sợ là hôm nay cũng chẳng thể thấy được người nhà họ Ngô.
“Trâu bò” đã không đủ để biểu đạt sự ngưỡng mộ trong lòng nó, gặp gỡ chủ nhân như vậy, nó đã chuyển từ một hệ thống học tập thành một hệ thống chỉ biết vỗ tay bốp bốp bốp, cả ngày chỉ biết “trâu bò quá”, “đỉnh của chóp”...
Nhưng Tô Trà đã lên tiếng, người nhà họ Ngô sao dám từ chối được chứ?
Tô Trà nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người nhà họ Ngô, vẻ mặt đầy vô tội.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.