Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 459: Chương 459
Phản ứng của bà nội vô cùng bình tĩnh, thậm chí bà cụ còn không thèm chào anh mà chỉ ngồi trong phòng khách loay hoay với chậu hoa lan của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hỏi Phó Kiều Kiều mới biết được, gần đây Tô Trà rất bận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa tiếng sau, Phó Hành Khanh dọn dẹp một chút rồi từ quân bộ đi đến nhà ga xe lửa.
"Cháu nói cháu xem, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta. Cháu phải cố gắng hơn nữa, mau chóng có được cái danh phận càng tốt." Bà cụ càu nhàu hai câu, sau đó nhớ lại chuyện vừa rồi nên nói thêm: "Đúng rồi, chuyện lần trước của mẹ cháu, cháu giải thích hai ba câu với mẹ mình đi. Chuyện này mẹ cháu cũng có hơi quá đáng đấy."
Sau khi trò chuyện với bà nội một lúc, Phó Hành Khanh đi lên lầu.
Bạn nói xem giới trẻ nói gì, họ nói nên ra ngoài đi hẹn hò. Họ nên xem phim, ăn uống, nếu không thì đi dạo, đi mua sắm cùng nhau mới đúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin nghỉ gấp như vậy, muốn về thăm ai vậy nhỉ?”
Cô cảm thấy gần đây mình rất bận rộn, chân không chạm đất, trong đầu ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc.
"Bà nội, lát nữa cháu không đi ra ngoài." Phó Hành Khanh vừa mở miệng nói vừa đặt hành lý mang về của mình lên chiếc ghế sô pha gần đó.
Nhìn thấy cháu trai mình đột nhiên về nhà, phản ứng của bà cụ chính là như thế.
Phó Hành Khanh về đến nhà, lúc mở cửa đã nhìn thấy bà của mình đang ở trong phòng khách.
Vậy nên khi nghe tin Phó Hành Khanh trở về nhà mà không ra ngoài, bà cụ lại bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Tất nhiên Phó Hành Khanh sẽ không gọi cho Tô Trà mà là gọi cho Trương Huy.
Chỉ chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối.
Vì vậy Trương Huy nói: "Tô Trà đang ở trong phòng thí nghiệm, tạm thời không tiện để nhận cuộc gọi. Nếu không khoảng giữa trưa anh gọi lại, tầm 12 giờ Tô Trà sẽ ra."
Còn về đàn ông, Tô Trà tạm thời không nhớ tới người đàn ông nào… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên bàn trà có một cây phong lan bà anh mới đem về, dạo này cây lan trông không được đẹp lắm nên bà cụ đang định thay chậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà cụ nghi ngờ nhìn Phó Hành Khanh, thăm dò hỏi: "Có phải Tô Trà từ chối cháu rồi không? Hay là lần trước mẹ cháu làm chuyện gì khiến cháu nó không thoải mái? Cháu nên giải thích với Tô Trà đi. Mẹ cháu có đôi lúc không đàng hoàng nhưng ba cháu đã nói chuyện với mẹ cháu rồi, bà cũng đã mắng mẹ cháu mấy câu rồi."
Ánh mắt của bà cụ dõi theo Phó Hành Khanh khi anh đi về phía điện thoại rồi nhấc nó lên và quay số.
Không dễ gì cháu trai của bà mới thích một cô gái nào đó, hơn nữa mọi khía cạnh của Tô Trà đều rất tốt.
"Ôi, sao cháu lại về rồi, lát nữa lại đi ra ngoài sao?"
Nếu anh không về, con người không tim không phổi kia chắc sẽ quên luôn còn có một người như anh tồn tại mất.
Tại Bắc Kinh, Tô Trà vẫn ở trong phòng thí nghiệm, gần đây nhóm dự án bận rộn đến mức gần như cô đều sống trong phòng thí nghiệm, rất ít khi về nhà.
Trước đó, bà cụ còn lo lắng rằng Tô Trà có thể coi thường Phó Hành Khanh vì anh không lãng mạn.
"Bà nội yên tâm, cháu đã giải thích rồi." Phó Hành Khanh trả lời một câu.
Trong quân khu phía bên kia.
Phó Hành Khanh còn biết làm gì nữa bây giờ?
Đối mặt với sự trêu chọc của lãnh đạo, biểu cảm trên mặt của Phó Hành Khanh không thay đổi, ánh mắt anh nhìn xuống tờ đơn xin nghỉ của mình, nói: “Lãnh đạo, ngài ký tên đi.”
Nhìn thấy Phó Hành Khanh như vậy, lãnh đạo cũng không trêu chọc nữa, thoải mái ký vào tờ đơn.
Nhắc đến chuyện này Phó Hành Khanh cũng đau lòng, cô gái anh thích chỉ thích làm việc mà thôi, anh phải làm sao bây giờ?
Chương 459: Chương 459
Nhưng chuyện này sai thì chính là sai, vẫn nên nói cũng phải nói, bà cụ đã khiển trách Tôn Thục Phân vài câu.
Nhưng cũng vì Phó Hành Khanh không biết rằng đồng chí Tôn Thục Phân đã lén tìm Tô Trà ở sau lưng để phàn nàn về chuyện này.
Anh không thích cô gái nào nên một hai năm không về nhà là chuyện bình thường.
Hầy, anh là người không được ở lại rồi.
Nghe bà nội lẩm bẩm như vậy, Phó Hành Khanh hơi nhíu mày, vội vàng giải thích: "Bà nội, không phải như bà nghĩ đâu. Cháu vừa mới trở về, Tô Trà chắc còn đang bận công việc nên cháu chưa liên lạc với cô ấy, nếu qua đó không chắc có thể tìm được người."
Công sức và thành quả tỷ lệ thuận với nhau, Tô Trà rất bận rộn, dự án máy vi tính cũng tiến triển rất nhanh, lại cố thêm một khoảng thời gian nữa thì gần như là hoàn thành rồi.
Nhưng khi bà cụ nhớ lại thời gian lâu như vậy anh vẫn chưa theo đuổi được cô, ánh mắt bà cụ nhìn Phó Hành Khanh mang theo vẻ ghét bỏ.
Bây giờ anh đã có người mình thích nên thỉnh thoảng sẽ lại quay về, bà cụ cũng không thấy lạ nữa.
Huống chi cả bà của anh và Phó Hòa Bình đã nói chuyện với bà ấy về chuyện này, gần đây Tôn Thục Phân cũng yên phận hơn nhiều.
Trong văn phòng, lãnh đạo nhìn đơn xin nghỉ phép của Phó Hành Khanh, ánh mắt trêu chọc.
Cầm điện thoại trong tay, khóe mắt Phó Hành Khanh thoáng nhìn thấy bà nội rời đi, khóe miệng hơi cong lên, lúc này mới mở miệng nói: "Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh."
"Nếu cháu thật sự để ý chuyện này, bà có nên tới tận cửa giải thích với Tô Trà không?" Trí tưởng tượng của bà anh trở nên thái quá, lo sợ rằng Phó Hành Khanh đã bị Tô Trà ghét bỏ
Ở đầu bên kia, Trương Huy đang đứng thủ ở cửa phòng thí nghiệm nghe thấy cái tên "Phó Hành Khanh", anh ấy dùng chân cũng biết anh tìm Tô Trà.
Nghĩ đến chuyện Tôn Thục Phân đã làm, bà nội cũng cảm thấy có hơi quá đáng, còn chưa bước vào mối quan hệ chính thức đã chạy đi xem con gái người ta rồi, lỡ như khiến cô sợ hãi biết phải làm sao đây.
Trong lòng bản thân họ hiểu rõ cái gì nên làm và cái gì không nên làm.
Phó Hành Khanh đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, từ lần trước khi anh rời Bắc Kinh, anh cũng chưa từng nhận được điện thoại của Tô Trà.
Còn Phó Hành Khanh hay thật, đã trở về trong kỳ nghỉ phép nhưng không đi hẹn hò mà lại ở nhà? Định ở nhà trồng cây chăm cỏ sao?
"Gì cơ, không đi ra ngoài? Vậy cháu ở nhà làm gì?" Vừa nghe thấy anh bảo sẽ không đi ra ngoài, bà cụ không còn bình tĩnh nữa.
"Ồ, cũng đúng." Bà cụ thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút sau, bà cụ vẫn đang chơi với cây phong lan của mình thì thấy Phó Hành Khanh lại đi xuống lầu.
Núi không đến thăm anh, vậy anh chỉ còn cách đến thăm núi thôi.
Cũng may tính tình Tô Trà tốt nên không để ý đến chuyện này.
Bà cụ đứng dậy, mang theo cây lan đã thay chậu bước ra ngoài.
Nếu không, anh sẽ không nói rằng đồng chí Tôn Thục Phân đã biết yên phận đâu.
Bà cụ ở bên cạnh vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe lén, tới khi nghe thấy giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên thì mất sạch hứng thú ngay lập tức.
Đột nhiên bà nội nghĩ ra cái gì đó.
Tục ngữ có một câu nói rất đúng, thế hệ của lớp người đi trước sẽ nhìn thấu mọi thứ tốt hơn thế hệ trẻ.
"Xin chào."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.