Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 462: Chương 462
Hai người, là một cặp đôi hoàn hảo!
Nhìn thấy người bên cạnh ngủ say, Phó Hành Khanh điều chỉnh vị trí của mình và nhích lại gần hơn một chút. Nghe tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của cô, môi anh cong lên, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Phó Hành Khanh ở bên cạnh nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt liếc nhìn quầng thâm mắt trên mặt cô. Sau đó hỏi: “Buồn ngủ sao?”
Mùi thơm của thức ăn tràn ngập không gian, không đợi Tô Trà hành động, Phó Hành Khanh đã đưa cho cô một đôi đũa.
Nhưng Tô Trà nhanh chóng gạt bỏ mọi ý nghĩ phải biết rụt rè đi.
Sau khi nghe những lời của Tiểu Lưu, Vương Vinh Bình trở nên khó chịu. Bình thường Tô Trà sẽ đi cùng ông ấy đến nhà ăn, nhưng hôm nay thì không.
Nhìn thấy cô có vẻ mặt rất thỏa mãn, nụ cười trên khuôn mặt của Phó Hành Khanh càng rạng rỡ hơn.
Trong khi đó, Tiểu Lưu, người vô tình được hỏi đến cũng tỏ ra bối rối khi nghe câu hỏi của giáo sư Vương Vinh Bình. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng Tiểu Lưu mới mở miệng nói: "Em cũng không biết, Tô Trà không đi cùng giáo sư ra nhà ăn sao?"
Trước đó, Tô Trà đã vội vã chạy ra ngoài vào khoảng năm giờ, Vương Vinh Bình còn nghĩ rằng Tô Trà đang vội vàng đến nhà ăn để ăn. Nhưng khi ông ấy đến nhà ăn hoàn toàn không nhìn thấy cô đâu.
Không xong, vì đã ăn uống no đủ và rất thỏa mãn nên... cô buồn ngủ.
Năm tháng êm đềm... Cảnh đẹp làm sao.
Ờm, cô có nên rụt rè không?
Bình thường cô nhìn thấy những cô gái khác khi ăn họ rất chú ý về hình tượng của họ. Vừa rồi có phải cô quá vô tư không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Trà nói xong câu này, cô bắt đầu thư giãn, tâm trí cô cũng dẫn rã rời.
“Hay em tựa vào ghế rồi ngủ một lúc đi, bây giờ là năm giờ hai mươi lăm, nửa tiếng nữa tôi sẽ đánh thức em dậy.” Phó Hành Khanh mở lời.
Sau khi thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành, Tô Trà không nhịn được đưa tay xoa xoa bụng, nhìn những hộp cơm đã trống rỗng. Cô mới muộn màng nhận ra.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, yết hầu của Phó Hành Khanh hơi động đậy, anh đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Ừ, tôi sẽ nhớ."
Hơn nữa, nếu ăn trong ký túc xá sẽ khiến chăn bị ám mùi thức ăn, Tô Trà không thích việc này.
"Tiểu Lưu, em có nhìn thấy Tô Trà không?" Vương Vinh Bình vừa mới từ nhà ăn trở lại phòng thí nghiệm, nhưng ông ấy lại không thấy cô. Điều này khiến Vương Vinh Bình khá ngạc nhiên.
Tô Trà chưa ăn nhưng chỉ ngửi mùi cô lại càng đói bụng.
Kỹ năng nấu ăn của Phó Hành Khanh thật sự rất xuất sắc. Một khi bắt đầu ăn cô đã không thể ngừng được, vùi đầu vào ăn ăn ăn, thậm chí còn không thèm liếc nhìn người đàn ông cũng hấp dẫn không kém đang ngồi cạnh mình kia.
"Anh đừng quên đánh thức tôi nha." Tô Trà buồn ngủ nên giọng nói cũng mềm mại, mang theo một hơi mỏng manh.
Hơn nữa cũng không còn nơi nào khác, đành hết cách, Tô Trà không được sắp xếp văn phòng riêng trong viện nghiên cứu. Thật ra cô chỉ được sắp xếp một phòng ký túc xá, nhưng dẫn Phó Hành Khanh đến ký túc xá để ăn, nghĩ như thế nào đều không thích hợp.
Hệ thống thấy hình ảnh tốt đẹp này, trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ: Người đàn ông Phó Hành Khanh này là một chuyên gia nuôi lợn sao?
"Thôi bỏ đi. Em cứ làm việc của mình đi. Tôi đoán rằng lát nữa em ấy sẽ quay lại làm việc thôi." Vương Vinh Bình mỉm cười nói với Tiểu Lưu.
"Không về, có lẽ tôi sẽ bận đến khuya. Tôi sống trong ký túc xá ở đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, có món cá kho mà Tô Trà hằng mong đợi, còn có sườn non hấp và một phần canh ngô hầm xương.
Dù sao anh cũng đã từng ăn cơm cùng cô vài lần nên có thể biết được lượng thức ăn của cô.
Hành lang phòng thí nghiệm.
Trong khi Tô Trà đang mải mê suy nghĩ, Phó Hành Khanh đã nhanh chóng thu dọn các hộp cơm trưa.
Mới vừa cho ăn đã khiến cô ngủ luôn. Làm tốt lắm!
Mấy ngày nay Tô Trà ngủ không ngon vì thức khuya. Bây giờ được ăn ngon nên cảm thấy thoải mái, cô lại buồn ngủ.
Thấy Tô Trà vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy sung sướng. Mặc dù Tô Trà không nói thích anh nhưng Phó Hành Khanh nghĩ rằng Tô Trà có thể thích đồ ăn anh làm là đã rất tốt rồi.
Chương 462: Chương 462
Mọi người trong viện nghiên cứu đều biết rằng cô và giáo sư là những người nghiện tăng ca. Lúc trước họ thức đêm tăng ca còn bị viện trưởng Cốc bắt gặp rất nhiều lần. Toàn bộ viện nghiên cứu khoa học đều biết về chuyện này.
"Ừ, tôi biết, gần đây tôi rất bận nhưng khoảng thời gian trước kia khá rảnh rỗi. Đúng rồi, lần này anh được nghỉ phép mấy ngày?" Tô Trà nhanh chóng nhớ ra, tinh nghịch chớp mắt vài lần, hỏi lại một câu.
Giờ phút này, trong mắt người sành ăn như Tô Trà, chỉ có thức ăn ngon, không có người đàn ông nào cả.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tô Trà, Phó Hành Khanh hơi cau mày, thấp giọng nói: "Em phải chú ý nghỉ ngơi."
Còn người kia, cho ăn là ăn, kêu ngủ là ngủ, tâm tư thật là nhỏ...
...
Được nấu cho cô ăn khiến anh có cảm giác thành tựu không thể giải thích được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ, buồn ngủ.” Tô Trà gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước đó họ đăng ký dự án máy tính điện tử có nhiều người đã nghe tin và xung phong tiến cử bản thân. Nhưng chỉ có một vài người là có thể vào. Lúc đấy Tô Trà đã đứng ra để tự chọn người, nếu không được cô chọn sẽ không vào được.
Cuối cùng khi Tô Trà ngừng ăn, tất cả các hộp cơm đều trống rỗng.
Ở một nơi bí mật, hệ thống đang lặng lẽ quan sát cô cúi đầu ăn cái gì đó, sau đó nó chú ý đến vẻ mặt nuông chiều khi lén lút nhìn Tô Trà của Phó Hành Khanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai ngồi trên ghế nghỉ, Tô Trà và Phó Hành Khanh đặt vài hộp cơm ở giữa họ. Vừa rồi anh đã mở chúng ra.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay nhẹ một lọn tóc lòa xòa trên má Tô Trà. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của cô càng thêm trắng nõn, hàng mi dài dày hơi cong lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn.
Đây chắc hẳn là một người đàn ông rất ân cần và chu đáo có phải không.
"Ồ, vậy trong ba ngày nghỉ phép của anh, tôi sẽ sắp xếp thời gian rảnh để dùng bữa với anh."
Không lâu sau, Tô Trà dựa vào ghế và ngủ thiếp đi ...
Phó Hành Khanh nhìn đồng hồ trên tay, năm giờ hai mươi lăm.
"Ba ngày."
"Ăn đi. Nếu em thích lần sau tôi sẽ nấu cho em ăn tiếp." Đôi mắt của Phó Hành Khanh mang theo một chút ý cười.
Làm xong việc, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn mặt cô.
Nghe những lời của anh, Tô Trà cân nhắc trong ba giây rồi đồng ý.
Hình ảnh này, hệ thống cảm thấy như thế nào mà... Bị ép ăn quá nhiều cơm c·h·ó!
Đồ ăn ngon cũng đã được cô ăn sạch.
Người chăm sóc chuyên nghiệp, tặng cho anh một ngón cái!
Không khống chế được, Tô Trà đưa tay lên che miệng ngáp một hơi dài.
Để tránh Tô Trà bị no căng, Phó Hành Khanh chỉ mang đến những phần nhỏ, vừa đủ cho cô.
"Được, tối nay em có về nhà không?"
Mặc dù mọi người đều rất hâm mộ họ nhưng bây giờ ai lại không muốn tham gia nhóm dự án của Tô Trà chứ. Ngặt nỗi tổ dự án của nhóm cô đã đủ người nên giờ bọn họ có muốn vào Tô Trà cũng từ chối.
Tô Trà nhận lấy chiếc đũa rồi ngước lên mỉm cười với Phó Hành Khanh. Cô nói một câu: “Cảm ơn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.