Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 467: Chương 467
Nửa tiếng sau, hai người tìm được một quán ăn gần rạp chiếu phim.
Quan điểm về tình yêu của Tô Trà rất bình thường, chỉ cần cô thích thì môn đăng hộ đối gì đó Tô Trà cũng không quan tâm nhiều lắm, mà tính cách của Phó Hành Khanh rất phù hợp với Tô Trà.
Hơn nữa, nếu có thể anh muốn chăm sóc cô cả đời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ xa Phó Hành Khanh đã nhìn thấy Tô Trà đợi ở cổng nên lập tức bước nhanh hơn, chỉ một lát sau đã đến trước mặt Tô Trà.
Nghĩ đến chuyện "cả đời" này, Phó Hành Khanh cảm thấy tai có hơi nóng lên.
Kiểu tình yêu mãnh liệt trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, Tô Trà cảm thấy nó không phù hợp với cô.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Phó Hành Khanh quá nóng bỏng nên ngay cả Tô Trà đang cúi đầu ăn cũng có thể cảm nhận được.
“Em có muốn gọi thêm món nào không?” Phó Hành Khanh nói xong rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Trà.
"Sáng mai tôi mới phải bắt xe lửa, sau khi ăn xong chúng ta cùng đi xem phim được không?" Phó Hành Khanh nói xong lời này rồi nhìn Tô Trà với vẻ dò hỏi, như thể chỉ cần Tô Trà từ chối, việc đi xem phim này có thể hủy bỏ ngay lập tức.
“Được.” Phó Hành Khanh cười nói.
Trái tim này thật sự rất vĩ đại đó.
Nhưng mà thời buổi này hình như cũng không có hoạt động nào khác, kiểu như nếu không phải đi ăn cơm thì sẽ là đi xem phim, theo lẽ thường là như vậy.
Da cô vốn đã trắng nên lúc này vệt ửng hồng trên má càng lộ rõ.
Nhưng mà lần trước xem phim cô còn ngủ gật, bây giờ anh vẫn có thể hẹn cô sao?
Chương 467: Chương 467
Đối với Tô Trà, một người đàn ông sẵn sàng rửa tay rồi nấu ăn cho bạn chắc chắn sẽ được một điểm cộng.
“Đi thôi, theo sự sắp xếp của anh là được rồi.” Đối với loại chuyện này Tô Trà không có ý kiến gì hết.
Lúc Tô Trà không để ý, trên má cô lặng lẽ xuất hiện một vệt ửng hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trà, Phó Hành Khanh cũng nhanh chóng phát hiện sự trùng hợp giữa hai người, khẽ nhếch đôi môi mỏng mỉm cười.
Nhìn thấy hai má ửng hồng của cô gái, trong lòng Phó Hành Khanh không khỏi vui mừng.
Gắp thức ăn chắc chắn là chuyện mà Phó Hành Khanh thích, anh rất vui khi được chăm sóc cô.
“Không đâu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, vừa lúc ăn ở gần rạp chiếu phim, ăn xong có thể đi bộ đến đó ngay.” Phó Hành Khanh lại nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nhiên, Phó Hành Khanh vẫn không ngừng việc chăm sóc cô lại, thỉnh thoảng anh cúi đầu cắn hai miếng, tỏ ý anh đã ăn rồi.
Một đời người có thể rất dài cũng có thể rất ngắn, nhưng dù dài hay ngắn, anh đều muốn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc cho cô.
"Hôm nay không cần qua, sáng mai tôi mới phải đến đó. Còn anh thì sao, vé xe lửa của anh là xuất phát ngày mai hay chiều nay vậy. Trước đó tôi quên không hỏi anh, nếu anh đang vội lát nữa cơm nước xong xuôi chúng tôi sẽ đưa anh đến nhà ga xe lửa được không?" Tô Trà là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó.
Hai ngày qua cô đều thức khuya, lúc ăn cơm còn có thể chống đỡ vì trước đồ ăn ngon cô có thể nhịn được, nhưng nếu là rạp chiếu phim, đối với tình huống này Tô Trà rất chắc chắn... Mình sẽ ngủ gật.
Sau đó cả hai vừa lên xe vừa nói chuyện.
Nếu không ngủ được vậy rất lãng phí vé xem phim đó.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô như vậy, Tô Trà cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn một chút "thình thịch thịch".
Cổng đại viện.
Xe nổ máy, Trương Huy lái xe phía trước còn Tô Trà và Phó Hành Khanh ngồi nói chuyện phía sau.
Nghe thấy Phó Hành Khanh lại rủ cô đi xem phim, Tô Trà ngạc nhiên ngước mắt nhìn thì bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hành Khanh, Tô Trà có thể nhận ra anh không phải đang khách sáo.
Song cho dù hai người chỉ đang nói về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống nhưng bầu không khí lại rất hài hòa, không quá xấu hổ cũng không có mập mờ giống như sấm rung trời chuyển đất nào.
“Không cần đâu, vậy là được rồi.” Tô Trà cười đáp.
Ngẩng đầu lên, Tô Trà bắt gặp ánh mắt của Phó Hành Khanh.
Thấy Tô Trà nhìn sang, Phó Hành Khanh cũng không rời mắt mà tiếp tục nhìn cô.
"Anh không cần quan tâm tôi đâu, anh cũng ăn đi."
Hai ngày nay cô thật sự rất bận, hôm nay mới rảnh được nửa ngày, nếu Phó Hành Khanh đang vội bắt xe lửa cô cũng không thể làm gì khác được.
Nghe bà cụ nói như vậy, ông cụ cảm thấy cô gái ở cổng đại viện thật sự là cô gái nhỏ mà cháu trai mình thích, còn phải nói, ánh mắt không tồi, giống ông cụ.
Đối với Tô Trà mà nói rạp chiếu phim là thánh địa để ngủ, yên tĩnh lại không có ánh đèn chói mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
góc độ của Tô Trà, ở bên nhau như vậy khiến cô cảm thấy thoải mái và tự nhiên.
Nhìn Phó Hành Khanh trước mặt, Tô Trà liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, sau đó nhịn không được có hơi buồn cười. Thật trùng hợp, hôm nay Tô Trà cũng mặc áo sơ mi trắng.
“Được thôi, nhưng nếu tôi ngủ quên anh cũng đừng để ý nha.” Tô Trà phải đánh đòn phủ đầu trước.
"Haiz, tôi còn tự hỏi sao thằng bé không lái xe ra ngoài, hóa ra là Tô Trà tới đây đón. Thằng nhóc thối này cũng không nói qua với tôi một tiếng nào, người ta cũng đã đến cổng đại viện rồi, dù thế nào cũng nên mời người ta vào nhà uống chén trà cho phải phép, thằng nhóc thối này chẳng tinh tế gì hết." Bà cụ cằn nhằn mấy câu với vẻ mặt chán ghét.
Dù anh chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương nhưng chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là chưa từng gặp qua heo chạy đâu?
Ít nhất từ
Tính chất công việc của Tô Trà là như vậy, lúc cô đang bận rộn với công việc sẽ không tự tiện chạy ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống Phó Hành Khanh bắt đầu gọi món, mỗi một món đều là món Tô Trà yêu thích.
“Buổi chiều em không cần trở lại phòng thí nghiệm sao?” Phó Hành Khanh chủ động hỏi, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tô Trà.
Phó Hành Khanh không nói nhiều, nhưng cũng không phải không nói lời nào, trong hoàn cảnh nào anh cũng rất tinh tế và cẩn thận.
Chủ đề mà họ nói chỉ giống như những cuộc trò chuyện thông thường của họ, chỉ là một số chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, dù sao tính chất công việc của họ rất đặc biệt. Phó Hành Khanh không thể nói chuyện quân đội với Tô Trà và Tô Trà cũng sẽ không nói chuyện về những việc ở viện nghiên cứu khoa học với Phó Hành Khanh, lĩnh vực công việc của hai người khác nhau, tính chất công việc cũng khác nhau nên cuộc nói chuyện về cơ bản đều không liên quan gì đến công việc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhân lúc gắp thức ăn, anh lén liếc nhìn Tô Trà, trong lòng thầm vui vẻ.
"Đúng vậy, bên cạnh cô bé còn có một người đi theo, hai người đi xe ô tô đến đây, vừa rồi lúc tôi đi vào cô bé đang đợi ở cửa."
Lúc này trong quán không có nhiều người nên đồ ăn lên rất nhanh.
Sau khi các món ăn được dọn ra, Phó Hành Khanh theo thói quen cầm đũa giúp Tô Trà gắp thức ăn, khi nhìn thấy món ăn nào Tô Trà tỏ ý thích ăn anh sẽ gắp thêm vài lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.