Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 469: Chương 469

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 469: Chương 469


“Xin lỗi, cô có thể nhỏ giọng lại được không.” Một giọng nam trầm trầm vang lên.

"Cô có ý gì, nói chuyện của tôi buồn cười sao? Đừng tưởng tôi không nghe được, cô có ý gì thì nói cho rõ ràng đi."

"Cô đúng là không có tố chất, còn nhỏ thế này thì học cách cư xử với người khác đi, cũng không biết gia đình giáo d·ụ·c cô thế nào, thượng bất chính hạ tắc loạn, ồ, tôi đoán cha mẹ cô cũng chẳng tốt lành gì... ".

Đây gọi là gì nhỉ, cảm giác ưu việt khi là người gốc đế đô sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái ngồi hàng ghế trước nghe thấy Tô Trà nói vậy thì lập tức không vui, bỗng chốc từ ghế trước đứng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi đã nói là không được, nếu anh không nói với gia đình thì chúng ta chia tay đi, anh cũng không phải là lựa chọn duy nhất của tôi."

Bạn trai của cô gái thấy tình huống có chút không đúng đã nhanh chóng kéo cô gái về chỗ ngồi rồi quay sang nói với những người khác: "Xin lỗi, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người cứ tiếp tục xem phim đi.”

Với cái khí thế này, nếu Tô Trà muốn gây khó dễ cho ai quả là đáng sợ.

Nhìn thấy cô gái kia nói vậy với Tô Trà, Phó Hành Khanh muốn nói ngay lập tức, ngay khi anh chuẩn bị nói thì cảm thấy cổ tay của mình bị đè xuống.

Gia đình, đó chắc chắn là điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm vào của Tô Trà!

Nếu vừa rồi cô ta mắng cô, cô vẫn còn có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi đụng vào cha mẹ cô, Tô Trà không thể chấp nhận được.

Hiện tại lon nước ngọt đang ở trên tay Tô Trà, hơn nữa cái lon cũng đã không còn gì, toàn bộ nước ngọt trong lon đều đổ lên mặt cô gái đang la hét.

Nghệ thuật ngôn ngữ chính là mắng chửi người mà một từ th* t*c cũng không có.

Hôm nay Tô Trà coi như đã tiếp thu được không ít kiến

Nghe thấy tiếng cười này, Phó Hành Khanh lập tức nhìn sang.

Mắng người không mắng cha mẹ!

Khuôn mặt của người đàn ông thật thà phúc hậu, anh ta đã nói như vậy rồi mọi người xung quanh cũng hơi xấu hổ không nói thêm gì nhưng đối với hành vi của cô gái, trong mắt mọi người đều không đồng tình.

Trong bóng tối, Phó Hành Khanh đã thấy rõ sự giảo hoạt trong đôi mắt của Tô Trà.

Người đàn ông bên cạnh nhận thấy xung quanh có nhiều người đang quay sang nhìn nên xấu hổ đưa tay kéo cánh tay cô gái lại, khuyên nhủ: "Vi Vi, em đừng như vậy."

Lần này, giọng nói của cô gái đã đánh thức Tô Trà.

"Liên quan gì đến anh, anh muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, đây là rạp chiếu phim, anh ngủ được còn không cho người khác nói chuyện sao?" Âm thanh của cô gái không nhỏ.

"Đến rạp chiếu phim để ngủ, cô còn có ý thức không vậy, muốn ngủ sao không về nhà mà ngủ ấy? Đến rạp chiếu phim để ngủ như vậy xem ra cô cũng rất có tiền nhỉ?"

Nói đến tài cãi nhau hay công phu mồm mép, Tô Trà sống hai đời rồi cũng chưa bao giờ ngán ai.

Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại cực phẩm này đó.

"Con người ngày nay nhân phẩm càng ngày càng kém, có mấy đồng tiền dơ bẩn mà làm như mình giỏi lắm ấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái khó chịu, thế nào, các người có thể ngủ mà người khác không thể nói chuyện sao?

Đôi mắt long lanh của Tô Trà nhìn vào Phó Hành Khanh rồi chớp mắt hai cái.

Mới vừa yên tĩnh chưa được hai phút, giọng nói của cô gái ở hàng ghế đầu lại lớn hơn.

Tinh, Trà Nhan Trà Ngữ Tô Trà Trà đăng nhập!

Tô Trà tỏ vẻ, loại chuyện cãi nhau này, cứ để cô lên! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Trà mở mắt ra nhìn về phía hàng ghế trước.

Mà Tô Trà từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lúc này đã hoàn toàn thay đổi biểu cảm của mình, trên mặt cô không có một chút ý cười nào.

Cô gái vừa bắt đầu đã nói không ngừng, âm thanh không nhỏ nên tất cả mọi người trong phòng chiếu phim đều nhìn qua.

Người nói là Phó Hành Khanh, anh thấy Tô Trà bị đánh thức nên mới nói như vậy.

thức, nhìn thấy cô gái kia tự cho mình hơn hẳn người khác, Tô Trà không nhịn được mà cười thành tiếng.

Âm thanh của Tô Trà không lớn, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ cô thốt ra đều không mất đi khí thế.

Cô gái ngồi hàng ghế trước vốn đã rất tức giận, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ hàng ghế sau thì quay đầu nhìn lại, rạp chiếu phim tối om nên cô gái không thể nhìn thấy rõ Tô Trà và Phó Hành Khanh đang ngồi ở hàng sau nhưng cô cũng đã nhìn thấy vừa rồi cô gái ở hàng sau kia đang ngủ.

"Tôi như thế nào, tôi nói cho anh biết, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu, tôi nói lại lần nữa cho anh hiểu, hoặc là anh về nhà nói chuyện rõ ràng với người nhà anh, hoặc là chúng ta chia tay đi!"

"Tôi thích ngủ chỗ này thì làm sao, ăn gạo nhà cô hay tiêu tiền nhà cô, ai da, quên mất nhà cô có hộ khẩu ở thành phố Bắc Kinh, thật lợi hại nha, không biết rốt cuộc nhà cô có bao nhiêu tài sản mới làm cho khẩu khí của cô lớn như vậy nhỉ, tôi thật sự, rất hâm mộ đó~"

"Rửa cái miệng hôi thối của cô đi, chỉ bằng cô mà cũng xứng mắng cha mẹ tôi sao, cô là cái thá gì?" Giọng nói của Tô Trà lúc này lạnh buốt như băng.

Trong phòng chiếu phim tối om, trong nháy mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh…

Người không biết còn tưởng nhà cô ta có ngai vàng của hoàng đế đang chờ được kế thừa không đấy.

Đặc biệt là ánh nhìn của những người xung quanh khiến cô gái càng xấu hổ hơn.

Ồ, hộ khẩu thành phố Bắc Kinh cơ đấy.

Phó Hành Khanh bên cạnh ngơ ngác nhìn bàn tay vốn dĩ đang cầm lon nước ngọt của anh trở nên trống rỗng.

Nghe được âm thanh này, cuối cùng Tô Trà cũng hoàn toàn tỉnh táo, hơi nhướng mày nhìn về một nam một nữ phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy mặt mình lạnh lẽo, trong không khí nhanh chóng tản ra mùi nước ngọt vị cam.

"Ý của cô là gì, cô có biết quần áo của tôi giá bao nhiêu không, sao cô lại không nói đạo lý như thế chứ, hơn nữa việc tôi cãi nhau với bạn trai ảnh hưởng quái gì đến cô mà cứ thích lo chuyện bao đồng thế, cô tưởng cô là ai?" Giọng điệu của cô gái có chút thiếu tự tin, tình huống hiện tại khiến cô ta có hơi xấu hổ.

Người đàn ông hiển nhiên càng xấu hổ hơn nhưng cô gái vẫn không chịu buông tha, nói: "Anh có nghe thấy tôi nói gì không, hộ khẩu của tôi ở thành phố Bắc Kinh, lại còn là con gái duy nhất của bố mẹ tôi. Nói dễ nghe thì là anh cưới tôi, còn nói khó nghe thì anh chính là ở rể, nếu anh dám không nghe lời tôi nói vậy hai chúng ta coi như kết thúc."

Khi anh nghiêng đầu sang bên cạnh mới nhận ra Tô Trà đang duỗi tay ra để ấn cổ tay của anh xuống.

Cô gái kia dường như bị khí thế của Tô Trà đè ép xuống, tư thế vốn kiêu ngạo lập tức tém tém lại vài phần, cô ta nhìn chằm chằm Tô Trà một lúc rồi mới đưa tay lau nước cam trên mặt.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh, Tô Trà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, cô mỉm cười nói: "Tôi vừa nghe thấy một câu chuyện cười, buồn cười quá nên không kìm được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 469: Chương 469