Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 543: Chương 543
Ngay cả Vương Tú Mi cũng cảm thấy ăn hết mấy món này…sẽ có chuyện mất thôi!
Chỉ thấy Vương Phát Tài đột nhiên đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Thắng Dân, ông ta vươn tay, ôm bả vai Tô Thắng Dân, hàm hồ nói.
Ánh mắt họ cứ chạm nhau như thế.
Ông lão trong sân quay đầu lại khi nhìn thấy động tác của người đàn ông thì thấy được mấy người đứng trước cửa.
Thật sự, say trong một giây!
Tô Thắng Dân cụp mắt xuống, liếc nhìn cánh tay Vương Phát Tài đang ôm mình, im lặng giật giật. Chỉ khi thoát ra khỏi cánh tay của ông anh vợ này Tô Thắng Dân mới có thể nghe lọt tai những gì ông ta nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vài phút sau, nhìn hai chiếc xe đạp đi xa, bà ta và Vương Phát Tài cũng xem như hiểu rõ… Muốn lợi dụng nhà này, không có cửa đâu!
Đúng như dự đoán, Vương Phát Tài liên tục chuốc say Tô Thắng Dân, đến khi Tô Thắng Dân say rồi ông ta mới chịu dừng lại.
Chỉ chớp mắt, mấy người đàn ông trong nhà bắt đầu uống rượu.
Tết Nguyên đán, người nhà họ Tô đều trở về, cậu ba Tô Thắng Dân cũng trở lại.
Sau khi uống thêm, Vương Phát Tài bắt đầu buông thả, giả vờ mượn rượu làm càn.
Ôi, mấy năm trước bà ta còn không ưa Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân vì quá cưng chiều con gái, dù sao trong thôn bọn họ nào có việc thiên vị con gái hơn con trai kia chứ?
Vương Tú Mi đối diện với ánh mắt của Tô Thắng Dân, cười cười ra hiệu bằng ánh mắt: Có tí rượu đấy làm sao anh say được?
Thậm chí bà ta còn nghĩ rằng nếu trước đây bà ta đối xử tốt hơn với con gái Vương Tú Mi thì bây giờ đã không như thế này.
Chương 543: Chương 543
“Thắng Dân, anh khổ quá, cả ngày đều phải làm việc ngoài đồng. Số tiền anh làm quần quật quanh năm suốt tháng còn chưa đủ để cả nhà no bụng, anh thật sự khổ sở lắm.”
Tô Trà luôn cảm thấy mỗi lần trở về đều là sân khấu để mọi người thể hiện tài năng diễn xuất của mình.
Thấy một màn như vậy, Tô Trà sửng sốt.
Thấy cha mình như vậy, Tô Trà không nhịn được giơ ngón tay cái lên, chậc chậc chậc, người đoạt giải Oscar cũng chưa chắc diễn được như cha.
Tô Trà ngồi bên cạnh nhìn hai vợ chồng ra hiệu, không khỏi lặng lẽ nhếch khóe môi, khóe mắt hiện lên ý cười.
Ăn uống no say, cả nhà Tô Trà đạp xe về nhà.
Cô ngước mắt trộm liếc bà cụ Vương và cậu lớn, Tô Trà có cảm giác như vò rượu này giống bánh bao đánh c·h·ó, một đi không trở lại.
“Ừm, anh họ, hình như em say rồi!” Vừa dứt lời, Tô Thắng Dân “rầm” một cái ngã xuống bàn.
Khi mọi người vừa ngồi vào bàn ăn đã nhìn thấy Vương Phát Tài mang ra một vò rượu, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân lập tức liếc mắt với nhau.
Bước chân Tô Trà bỗng dừng lại khi cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến từ bên trong.
Tô Thắng Dân: Sao mà say được!
Ba món mặn, một món chay, một món canh, đây chắc chắn là mức đãi ngộ cao nhất.
Trước khi đi, hai vợ chồng còn hứa lần sau lại đến.
“Khụ khụ, mấy đứa cũng về rồi, tên nhóc này đã chờ nửa ngày rồi đấy.” Ông cụ cười nói.
Đàn ông uống rượu nhưng chuyện gì cần sắp xếp đều phải sắp xếp.
“Thắng Dân à, em là em rể của anh, còn anh là anh vợ của em. Vì chúng ta là người một nhà nên anh mới kể em nghe nỗi khổ tâm này của anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu coi anh là người nhà vậy mau giúp anh đi chứ!
Đừng nói cửa, đến cả cửa sổ cũng không có.
Không chỉ như thế, Tô Thắng Dân còn diễn một câu xứng với hành động của mình.
Có điều, dù Vương Phát Tài có lây tới mức nào đi nữa, Tô Thắng Dân vẫn cứ nằm úp sấp bất động.
Đồng chí Tô Thắng Dân tỏ vẻ: Say không dậy nổi, cảm ơn đã mời!
Những lời này Vương Phát Tài chưa nói ra nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Thấy vẻ mặt nghe lời của cháu ngoại, bà ta cảm thấy có hơi bùi ngùi.
Cách đó không xa, Tô Trà nghe được lời này của cậu lớn, cô cũng ngước mắt lên nhìn về phía Tô Thắng Dân cha mình.
Kiểu như người này vừa hát xong, người kia ra sân ngay lập tức, quả thật diễn quá giỏi!
Nghe Tô Trà nói như vậy, bà ta cười ha hả đồng ý.
Vương Phát Tài đang giả say thấy vậy cũng sợ ngây người!
Nhưng dù sao người cũng đã đến rồi, cũng không thể đuổi ra ngoài được, huống chi trong dịp Tết Nguyên đán, gia chủ phải mời khách ở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em rể, em là em rể của anh, anh coi em như người nhà, em có phải cũng coi anh là người nhà không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao vèo một cái đã tìm tới cửa rồi?
Cái này gọi là kiểu tưởng tượng là một miếng thịt, thực tế chỉ có nắm xương.
Gần như ngay lập tức, bóng dáng cao lớn màu xanh quân đội từ trong sân bước lại gần.
Cái này, tình huống gì đây? Mới ra ngoài một chuyến, xảy ra chuyện gì rồi?
Dù sao bạn trai của Tô Trà đến nhà, phải chuẩn bị đãi một bữa thật ngon mới được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ngờ lại chơi kiểu này, đây là đang gian lận đó!
Thế mà chỉ qua vài năm ngắn ngủi, bây giờ xem ra Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn giỏi đánh giá người khác. Chẳng lẽ ngay từ đầu, bọn họ đã nhận ra Tô Trà là đứa trẻ có triển vọng sao?
Ngay khi Tô Trà định xem đồng chí Tô Thắng Dân tiếp chiêu như thế nào thì bỗng thấy đồng chí Tô Thắng Dân vốn vẫn khá ổn bỗng dưng say khướt.
Nhìn anh rể rót vào ly mình, vẻ mặt Tô Thắng Dân vô tội nhìn vợ, tỏ vẻ: Vợ ơi, rượu này anh uống hay là không uống đây?
Trong đó, ánh mắt đổ dồn lên người Tô Trà nhiều nhất, mà nhân vật chính Tô Trà được vây xem cũng mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Để không quấy rầy Tô Thắng Dân và Vương Phát Tài, bà cụ Vương đã kéo Vương Tú Mi đi, Tô Bảo cũng chạy ra ngoài. Vừa lúc Tô Trà không có chuyện gì nên lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trong góc, lấy cuốn sổ ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Buổi trưa, bà cụ Vương và Vương Tú Mi cùng nhau xuống bếp làm vài món ăn.
Vài phút sau, khi Tô Trà và mọi người sắp về đến nhà, đẩy xe đạp chuẩn bị vào cửa, vừa tới cửa.
Một tiếng sau, Vương Phát Tài đã mơ mơ hồ hồ, nhìn sang Tô Thắng Dân lại chỉ thấy tuy mặt ông đỏ nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Tô Trà chớp mắt mấy cái, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy kia, bốn mắt nhìn nhau.
Bà cụ Vương và Vương Phát Tài sợ tới mức vội vàng xua tay, cay đắng tỏ vẻ: Đừng…!
Một nhà bốn người vừa về thôn đã phát hiện ánh mắt thôn dân nhìn họ hình như không đúng lắm.
Tô Thắng Dân say đến năm giờ chiều mới tỉnh dậy, vốn Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân định ăn tối ở đây nhưng họ chưa kịp nói gì bà cụ Vương và Vương Phát Tài đã nhiệt tình “tiễn” họ ra ngoài
Khoảng sáu giờ đã đến thôn.
Nhìn thấy người kia đột nhiên xuất hiện ở đây, mấy người trước cửa đều sửng sốt trong giây lát.
Bữa tối hôm nay khá sôi nổi.
Chuyện đều đã qua rồi, nói đi nói lại cũng vô ích. Bà ta nghĩ như vậy nhưng tư tưởng của một người không dễ thay đổi, sợ là nếu chuyện xảy ra lần nữa bà ta vẫn cảm thấy con trai quan trọng hơn.
Vương Tú Mi: Vậy uống đi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.