Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Chương 66
"Sao con về rồi mà không vào nhà thế? Nhanh nhanh nhanh, vào nhà đi. Vừa rồi chú nhỏ đưa con về à? Hai ngày trước mẹ nhớ ra là con sắp về rồi, mà lúc con tan học chắc chắn không còn xe về nữa, cho nên đã sớm đến nhờ chú nhỏ con đến đón rồi đưa con về đây. May mà mẹ đã tính trước, nếu không thì con đi bộ từ đó về đây, chân tay chắc chắn sẽ mỏi nhừ cho xem."
Tô Diệp lớn hơn Tô Trà hai tuổi, tính cách của Tô Diệp lại khá thành thật.
Trước kia vì nguyên nhân tính cách, cho nên nhân duyên của cô hơi kém một chút, thế nhưng trải qua một kì nghỉ hè, bây giờ Tô Trà đã trở thành tấm gương trong miệng những người lớn mỗi khi giáo d·ụ·c con cái nhà mình.
Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của con gái, Vương Tú Mi bị cô chọc cho bật cười.
Tuy là thế, nhưng mà bà nội Tô thấy tức không chịu được.
"Đúng rồi, ông nghĩ sao về chuyện Tô Diệp của nhà chúng ta? Nghe nói trong vòng mấy ngày nay, nhà trai sẽ từ bộ đội về, nhân lúc này tổ chức cho hai đứa nó gặp mặt một lần, nếu đều hài lòng với đối phương thì nhanh chóng định ngày cưới."
Vương Tú Mi lăn lộn trong phòng bếp khoảng mười phút đồng hồ, sau đó bưng bát đó đi về phòng Tô Trà.
Tô Diệp sắp phải đi xem mắt á? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mẹ, để tự con uống." Tô Trà nhận lấy cốc nước trong tay mẹ già. Một người lớn như cô còn để cho mẹ đút, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, thẹn thùng sao ấy.
Tô Trà lại càng khỏi phải nói, cô chính là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất cái thôn này.
"Còn phải nói à, mẹ là mẹ của con mà."
Khi nãy mẹ già nhà cô nói gì ấy nhỉ?
Tô Trà vừa ăn được một miếng vào miệng, nghe thấy những lời nói của mẹ già nhà mình thì suýt chút nữa sặc đồ ăn lên lỗ mũi.
Vương Tú Mi nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của con gái, thì kể rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối cho cô nghe.
"Được rồi, chuyện này bà cứ liệu mà làm thôi."
"Vậy được ạ, làm phiền chú nhỏ rồi."
Hơn nữa, đối tượng xem mắt của Tô Diệp, còn là Khương Triều Dương - nam chính của quyển sách này á?
Chương 66: Chương 66
Nhiều năm qua, không có ngày nào vợ thằng hai không lén lười biếng, nào có con dâu nhà ai như bà cơ chứ?
Lúc này Vương Tú Mi đã nhận ra điểm không thích hợp rồi, tầm mắt của bà nghi ngờ đảo quanh Tô Trà, bà lên tiếng hỏi: "Hình như con có hứng thú với chuyện này à?"
"Mẹ, chính là Khương Triều Dương ở Khương Gia thôn bên cạnh chúng ta đấy á?" Tô Trà lại tiếp tục cất tiếng hỏi về đề tài vừa nãy.
Hai vợ chồng ông bà cụ ở bên này đang bàn chuyện của Tô Diệp, bên kia, Vương Tú Mi cũng đang nói đến chuyện này.
Ở thôn Thanh Sơn, nếu nhắc đến những cô gái xinh đẹp trong thôn, thì chắc chắn ba đứa cháu gái nhà họ Tô sẽ đứng đầu bảng xếp hạng.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ..."
Tô Thắng Lợi vừa đạp xe rời đi, thì Vương Tú Mi ở trong phòng vừa ra đến, nhìn thấy con gái đứng ở cửa thì cất tiếng hỏi:
"Mẹ, vừa rồi mẹ nói gì thế? Người đàn ông mà Tôn Diệp xem mắt là Khương Triều Dương á?"
Cho nên, bây giờ là tình huống gì thế này?
Nhiều năm qua, ông cụ đã hình thành thói quen giao tất cả mọi chuyện trong nhà cho bà nội Tô xử lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hay là, mẹ không thương con nữa rồi?" Tô Trà ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt tội nghiệp.
"Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi. Lại nói, tôi đói xử tệ bạc với vợ chồng thằng hai bao giờ hả? Tôi cũng đâu phải loại mẹ chồng ác độc đánh mắng con dâu đâu hả?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái quái gì thế này?
Cầm kem dưỡng da mặt của Tô Trà, trong lòng Tô Thắng Lợi có chút băn khoăn, dù sao thì trưa mai chú ta cũng có thời gian nghỉ ngơi, đến đây đón cô cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mà thôi.
Thế nhưng dáng dấp của Tô Diệp cũng khá xinh xắn, mày liễu mắt hạnh, dáng người thon thả, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, chính là tính cách tiêu chuẩn của con dâu trong cảm nhận của những người lớn.
"Được rồi, vào nhà đi thôi. Còn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ nấu chút đồ cho con ăn nhé, con về phòng đợi mẹ chút đi."
"Ha ha, vẫn là mẹ thương con." Tô Trà nũng nịu.
"Đừng khách sáo. Vậy cháu vào đi thôi, chú về đây."
Bây giờ là giữa trưa, đang là lúc trời nóng nhất. Người trong nhà lúc này cũng không ra đồng, mà đều nghỉ ngơi ở nhà chờ ánh nắng dịu đi rồi mới đi làm.
Tính cách thành thật của chị ta được di truyền từ người mẹ Vương Quyên của chị ta, ngày thường vẫn luôn vùi đầu làm việc nhà, không có chút cảm giác tồn tại gì cả.
"Chủ nhỏ đi thong thả nhé, đi đường cẩn thận ạ." Tô Trà đứng ở cửa nhà, cười vẫy vẫy tay với Tô Thắng Lợi.
Bà cười giơ ngón tay ra chọc chọc trán của Tô Trà, cất tiếng nói: "Thôi đi, thôi đi. Con lớn như thế rồi, sao cứ hở ra là làm nũng thế hả?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bà nội Tô, ông nội Tô lại cất tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ôi chao, con chỉ đang hóng hớt mà thôi. Gần đây con ở trường khá mệt, về nhà nhìn thấy mẹ nên muốn nói chuyện với mẹ nhiều một chút. Sao thế ạ? Chẳng lẽ mẹ ghét bỏ con."
"Thật à? Mà mẹ có bao giờ ghét bỏ con đâu hả? Con nhóc thối này."
"Cho dù con bao nhiêu tuổi thì con vẫn là con gái của mẹ mà."
Có năng lực, dịu dàng, diện mạo lại xinh đẹp.
Nhiều năm qua, với cái nết của vợ chồng nhà thằng hai, bà cụ cũng vẫn luôn nhẫn nhịn, mở một con mắt nhắm một con mắt.
"Được rồi, vậy mẹ... mẹ kể tiếp chuyện vừa rồi cho con nghe đi." Tô Trà nói.
Dọa c.h.ế.t cô rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi, được rồi. Đâu phải bây giờ bà mới biết." Ông nội Tô thản nhiên đáp.
"Bây giờ bà đối xử với vợ chồng thằng hai tốt một chút, con nhóc Tô Trà kia, tôi thấy sau này nó sẽ có tiền đồ cho xem. Tương lai Tô Trà thành công rồi, người nhà chúng ta kiểu gì chẳng phải làm phiền, nhờ cậy nó."
"Vợ thằng hai kia, đâu phải nó không biết làm việc đâu. Thế nhưng cứ về đến nhà là nó lại lười biếng, lần nào bắt nó vào bếp nó cũng giả vờ quậy tung lên."
Nhìn qua cửa sổ, bà nội Tô thấy Vương Tú Mi như thế thì tức giận cất tiếng:
Từ trước đến nay, ông nội Tô đều không quan tâm đến chuyện trong nhà, bởi vì bà nội Tô có thể thay bạn già lo liệu thỏa đáng.
"Được rồi, đừng làm nũng nữa. Con tập trung ăn mì đi."
"Đúng vậy. Sao thế? Con xem con đi, ăn mì mà cũng sặc được?" Vẻ mặt của Vương Tú Mi hiện rõ vẻ đau lòng, giơ tay vỗ vỗ lưng Tô Trà: "Con ăn chậm một chút. Nào, uống nước đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.