Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Thám Hoa Tam Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 344
“Này, tỉnh dậy đi.”
Ba ngày rồi cậu chưa ăn gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn thân ê ẩm, nhưng quần áo đã được thay mới, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận.
"A!" Một tiếng rên trầm thấp vang lên. Giọng nói non nớt, giống như của một đứa trẻ.
Một mùi thơm dịu dàng len vào mũi.
Cách đó không xa là sở cảnh sát, nghĩ vậy, cô cũng thấy yên tâm phần nào.
Nhưng nếu cứ bỏ mặc… nhỡ cậu ta c·h·ế·t thật thì sao?
"Ai đó?!"
Vừa định thở phào, chuẩn bị đóng cửa lại thì bỗng nhiên— (đọc tại Qidian-VP.com)
Là mùi đồ ăn.
Hóa ra là một đứa trẻ.
Khương Ngư vừa nhìn thấy gương mặt đã được lau sạch của cậu, không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng không ai trả lời.
Bụng cậu lập tức réo ầm lên.
Cô thở dài. Thôi thì, coi như tích chút công đức cho con vậy.
Nhưng tận sâu trong lòng, vẫn có một tia không cam tâm.
Chương 344
Nghĩ rồi, cô cúi xuống, dùng hết sức kéo người nọ vào nhà.
Người kia vẫn nằm im.
Lông tơ trên người Khương Ngư dựng lên. Cô nắm chặt gậy hơn, trầm giọng hỏi:
Khương Ngư giật bắn người, theo phản xạ tung ngay một cú đá.
Một người đang nằm trên đất.
Có lẽ mình nghe nhầm?
"Cậu tỉnh rồi à."
Trước mắt cậu là một cô gái trẻ, đang ngồi trên ghế, chậm rãi ăn một bát mì hoành thánh.
Để đề phòng, cô lấy dây gai trói hai tay cậu ta lại. Làm vậy, nếu cậu ta thực sự có ý đồ xấu, cô cũng không đến mức bị động hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính tia hy vọng mong manh ấy đã giúp cậu chạy đến đây, rồi ngất xỉu trước cửa một ngôi nhà còn sáng đèn.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với bầu không khí tĩnh mịch khiến lòng cô thêm nặng nề.
Hay là cứ biến mất luôn đi…
Cô do dự, rồi dùng gậy khẽ chọc nhẹ. Không có phản ứng.
Cô cúi đầu nhìn xuống.
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên:
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Cậu nhìn chằm chằm cô, nhưng cô gái ấy không hề né tránh, chỉ bình thản tiếp tục ăn.
"Có… ai không?"
Cô đứng đó do dự một lúc lâu, rồi hít sâu một hơi, từ từ mở hé cửa.
"A!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân Dã quay đầu nhìn.
Là người đã cứu cậu sao?
Nhìn quanh một lượt, cô không thấy ai.
Khương Ngư khẽ nhíu mày. Mũi cô rất thính, cô chắc chắn mình không ngửi lầm.
Cô không muốn dính dáng đến rắc rối. Ai biết người này là ai? Nếu cậu ta là kẻ xấu thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đường trốn chạy, cậu không dám dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu, cũng chẳng có đồng nào trong túi.
Mấy lần cậu đã muốn bỏ cuộc.
Khi Tân Dã tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên mặt đất.
Khương Ngư cắn môi, lòng dạ rối bời.
Trốn đi rồi, liệu cậu có thể sống sót không?
Một bàn tay lạnh ngắt, run rẩy giữ chặt lấy ống quần cô!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.