Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Thám Hoa Tam Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 384
Chiêu Đệ không dám chậm trễ, vội ôm em gái rời đi, sợ rằng chỉ cần chậm một bước, mụ ta sẽ lại nghĩ cách tống em gái mình đi lần nữa.
Dù sao, cô cũng có ấn tượng rất sâu sắc với Tân Dã.
Nhưng nếu cô không đi, chắc chắn sẽ bị mắng chửi.
Trứng gà miễn phí, không thể không nói, thật sự rất ngon.
Mụ già bực bội phất tay:
"Đi đi đi! Còn chút nước cháo đấy, cho nó ăn đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, mà đồ ăn cũng ngon nữa chứ!"
Chưa từng có ai như Tân Dã.
Cậu ta trạc tuổi cô, nhưng những cậu bé cô từng gặp đều nghịch ngợm như khỉ, lúc nào cũng thích trêu chọc con gái.
Vừa nhìn thấy Tân Dã đang đứng giữa đám đông, Chiêu Đệ bỗng chững lại.
"Này, lấy thêm nửa cân thịt đầu heo nữa!"
"Không biết ai là người được lợi đây nhỉ?"
Mụ quay sang nhìn Chiêu Đệ, hối thúc:
"Chiêu Đệ, mau bế em gái đi nhận trứng gà đi!"
Mụ già lập tức hừ lạnh: (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải nói rằng, mụ già này đúng là tính toán tỉ mỉ, chẳng bỏ lỡ bất kỳ lợi ích nào.
"Tôi biết ngay mà, cô chủ Tiểu Khương đúng là không phải người bình thường! Chưa từng thấy ai hào phóng như cô ấy!"
Cũng nhờ có Tân Dã nhanh nhẹn phụ giúp, nếu không, chắc quán đã rối tung lên rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hừ! Tao biết ngay mà, cái con bé c·h·ế·t tiệt kia sao có thể tốt bụng đến thế được?"
Cắn chặt môi, Chiêu Đệ bước nhanh đến quán đồ kho.
"Một đồng ruột già heo…"
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 384
Đương nhiên, một chuyện có lợi như thế, mụ già kia sao có thể bỏ lỡ?
Từ khi quán đồ kho của Khương Ngư có chương trình tặng trứng gà, nơi này ngày càng đông đúc, thậm chí có những ngày còn không mở cửa nổi vì quá tải.
Đến khi đứng xa rồi, cô mới dám thở phào, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực.
"Được rồi, cầm một đồng đi mua ruột già kho, tiện thể mang trứng gà về luôn!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân Dã tất nhiên nhận ra cô.
Chiêu Đệ giật mình, vội nhận lấy, bước nhanh ra khỏi đám đông.
Nhưng Tân Dã rất thính tai, không cần nhìn cô vẫn nhanh chóng cắt một phần ruột già đúng giá, rồi đặt thêm hai quả trứng gà lên.
Cô cảm thấy bất an, không biết cậu ta có chịu bán cho mình hay không, có tặng trứng cho mình không.
Chiêu Đệ lén liếc nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng dù sao trứng gà miễn phí vẫn là trứng gà miễn phí. Nếu không lấy về thì mụ thật sự không cam tâm.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Chiêu Đệ không biết trong lòng mình là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.
Nhưng nghĩ đến cảnh bị mụ già đánh mắng, cô đành cắn răng, len vào dòng người.
Cậu ta đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, ít nói nhưng nhìn qua đã thấy đáng tin cậy.
"Có lẽ cậu ta không nhận ra mình…"
Chiêu Đệ do dự nhận lấy đồng tiền. Một đồng, chỉ có thể mua được một khúc ruột già, trong khi hai quả trứng gà đã đáng giá hơn một đồng rồi.
Nghĩ một lúc, mụ đành cắn răng:
Chiêu Đệ cúi đầu, giọng nói có chút do dự:
"Bà nội… người ta phải bỏ tiền mua đồ kho mới được tặng trứng gà."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.