Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116


Sau khi dứt lời, Ninh Kiều cúi người dịch chuyển bồn hoa mà Giang Hành mang về sang một bên.

Năm nay Giang Quả Quả học lớp 3, mấy quyển sách ngữ văn trong nhà, là mấy tháng trước chuyển đến hải đảo, ông nội một hai phải bắt cô bé mang theo. Bây giờ dành cho chị dâu nhỏ chuẩn bị nội dung phỏng vấn, rốt cuộc có tác dụng, cô bé mới không cho người ngoài mượn.

Giang Quả Quả nghiêng nghiêng đầu, tạm thời đáp ứng.

Giang Quả Quả tỏ ra cảnh giác: “Để làm chi?”

“Nếu nhà cô cần dùng, thế thôi vậy.” Mẹ Đường nói, “Xin lỗi đã làm phiền.”

Tiếng đập cửa vang lên, mở cửa thấy bà Đường cười hiền lành, Giang Quả Quả liền lập tức quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của chị dâu nhỏ.

“Nhà của chúng tôi cũng cần dùng!” Giang Quả Quả xua xua tay, “Không cho không cho.”

Mẹ Đường đi vào khu người nhà ở quân khu mấy ngày nay, còn chưa từng nghe được lời quan tâm.

Mẹ Đường dùng hết dũng khí tới gõ cửa nhà họ Giang.

“Không sao đâu.” Ninh Kiều nói, “Cạnh cửa có để bồn hoa, lúc bà trở về nhớ cẩn thận một chút, đừng vướng ngã.”

Chương 116: Chương 116

“Nhà của bà —— nhà của bà cần dùng.”

Ngày thường mẹ Đường không hề có giao thoa gì với Giang Quả Quả, mặc dù đối phương ở ngay bên cạnh nhà, nhưng quay lại tựa như một trận gió, trước đó, hai người còn chưa từng nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng mẹ Đường chua xót, gật gật đầu: “Tôi xin lỗi, vẫn là vì chuyện của Thanh Thời nhà chúng tôi.”

Mẹ Đường chỉ có thể nói: “Quả Quả, cháu có thể cho bà mượn một quyển sách ngữ văn được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ Đường kéo kéo khoé miệng: “Quả Quả, cháu thật giống anh cháu.”

Giang Quả Quả gật đầu, cứ như bình thường, lộ ra biểu cảm ngạo kiều người sống chớ gần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chờ được thông báo thì thôi đi, thế mà chờ đến bà Đường cách vách sang mượn sách vở.

Bây giờ, mẹ Đường cố gắng bày ra gương mặt tươi cười: “Là Quả Quả đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ Đường cứng đờ tại chỗ, khoé mắt nhìn thấy Ninh Kiều ra tới, theo bản năng muốn trốn.

Người như Giang Quả Quả không biết cách nói chuyện hàm s·ú·c, thái độ từ chối kia, có thể khiến người xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu.

Ninh Kiều đang nấu cháo, trong khoảng thời gian này cô chưa từng bị bệnh, cũng có tinh thần, thật sự không muốn để Giang Kỳ mỗi ngày tan học về nhà còn phải chui vào phòng bếp nấu cơm cho mình, cho nên trong khả năng có thể cô liền làm một ít việc nhỏ. May mắn sau khi gả sang đây khác với trước kia ở nhà mẹ đẻ, trước kia cô muốn san sẻ với mẹ nhưng Thường Phương Trạch luôn ở trong nhà, giám sát cô chặt chẽ. Bây giờ ở hải đảo, Gianh Hành với hai em trai còn chưa về, Giang Quả Quả tan học sớm nhất, nhưng mà dù sao cũng là trẻ con, thực dễ dàng làm con bé khong chú ý.

Nhưng mẹ Đường da mặt mỏng.

Lại tiếp tục dây dưa nữa thì chỉ sợ đến hừng đông cũng chưa chắc có thể mượn được sách.

Bà ta từng tuổi này rồi, căng da đầu sang mượn sách cho con dâu, mặt già cũng không biết nên để ở nơi nào.

Nhưng ngay sau đó, bà ta thấy nụ cười ôn hoà trên gương mặt của cô gái nhỏ.

Con trai với con dâu bà ta đều là người nhà của bà ta, hoàn toàn yên tâm thoải mái nhận lấy trả giá của bà ta, bây giờ một người ngoài, lại quan tâm bà ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thấy động tĩnh, Ninh Kiều xoay người ra phòng bếp.

“Là anh em ruột, đương nhiên là lớn lên giống nhau.” Giang Quả Quả nói.

Bộ phận nhân sự của quân khu tiểu học thật là hiệu suất quá thấp, Giang Quả Quả dùng đầu ngón tay đếm mấy ngày trời, đợi hai ngày mà trên bảng thông báo còn chưa dán thông tin mới.

Mẹ Đường sửng sốt một chút.

“Cứ bình thường đi.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, “Cố gắng hết sức để nếm thử, nhưng núi cao thì có núi cao hơn, người giỏi cũng có người giỏi hơn, không thành công cũng có thể chấp nhận.”

Cuối cùng, mẹ Đường vẫn không thành công mượn được sách giáo khoa. Nhưng bà ta nghe thấy giọng ôn nhu của Ninh Kiều nói với trẻ con nhà bọn họ, phải cử xử lễ phép với khách đến nhà. Cô bé nghe hiểu, cũng nghe vào tai, rốt cuộc không hung dữ hướng về phía mẹ Đường nữa.

Lo lắng bà ta té ngã.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116