Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Chương 139
Tốt xấu gì cô bé cũng học qua hai đời, sao có thể không tiến bộ được.
Cho đến khi Phó Thiến Nhiên buộc chiếc ly lên trên lưng quần cô, dự cảm đã ứng nghiệm.
Hạ Vĩnh Ngôn vô cùng đau đớn ——
Giang Quả Quả rút kinh nghiệm xương máu, lôi kéo chị dâu nhỏ về nhà học tập.
Kỳ thi cuối kỳ, không chỉ liên quan đến vinh nhục cá nhân cô bé.
“Sỉ số trong lớp quá nhiều, năm sau, có lẽ chúng ta sẽ dựa theo thành tích học tập chia học sinh thành từng nhóm, lại mở thêm một lớp.”
Tan học, Giang Giang Quả Quả nhận được tin dữ.
Phó Thiến Nhiên nhận chiếc ly tráng men trong tay Ninh Kiều, lấy một sợi dây thun từ trong túi cột vào tay cầm của ly.
————————— (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cô cẩn thận một chút, đừng để ngã!” Ninh Kiều đuổi theo.
“Nhanh lên!” Phó Thiến Nhiên quay đầu lại, dành ra một bàn tay, vẫy vẫy, đầu xe đong đưa.
Còn có liên quan đến tiền lương của chị dâu nhỏ.
Giang Hành nhớ tới đời trước, chính uỷ Phó vì cái gọi là thể diện của nhà họ Phó mà che giấu chân tướng con gái tự sát.
Muốn tìm ra cũng phải tốn không ít thời gian, bây giờ đã không còn kịp nữa.
“Cậu nói con gái chính uỷ Phó mới bao lớn? Hai mươi tuổi, đối tượng cái gì? Tôi 25 tuổi mà còn chưa có đối tượng đâu!”
“Người đàn ông kia có gì tốt hơn tôi….”
“73!”
“Là con gái của chính uỷ Phó! Là cô ấy đúng không?”
Hạ Vĩnh Ngôn lay tay cầm, mặt dán cửa sổ pha lê, cái mũi cao thẳng nhăn lại.
Giang Hành gạt tay Hạ Vĩnh Ngôn ra.
Nhưng chị dâu em chồng vừa đến cửa khu người nhà, thấy sau cây đa ngoài khu người nhà, có hai bóng dáng khó xa khó phân.
Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên tới bộ phận nhân sự trường tiểu học quân khu.
“Chị dâu nhỏ, kia không phải chị Thiến Nhiên sao?”
Rất nhiều ký ức sẽ nhân cơ hội mà sống lại.
Hai chiếc xe rong ruổi trong khu người nhà.
Chương 139: Chương 139
Hai cô gái trẻ nghe thấy kiểu xưng hô mới mẻ này, trong lòng vui vẻ.
Phó Thiến Nhiên “Phụt” cười ra tiếng, giọng điệu mềm mại hồ hồ, khiến người không nỡ nhẫn tâm……
“Chỉ thế này mà còn có thể tìm đối tượng? Chỉ thế này?”
“Cô Ninh, cô Phó, lát nữa hai người đến văn phòng hiệu trưởng Viên một chuyến.”
Phó Thiến Nhiên bình tĩnh mà đóng túi lại: “Tôi còn mang theo cái ly nữa. Ly là thứ nhất định phải mang, bằng không sẽ khát cả ngày.”
“Bao nhiêu?”
Nhưng trong cốt truyện, Phó Thiến Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại như một bóng ma tiềm tàng ở chỗ sâu.
Bỗng nhiên Hạ Vĩnh Ngôn dùng sức nắm cánh tay Giang Hành: “Cậu thấy không? Mau xem đó là ai!”
“Người đàn ông bên cạnh là ai thế?”
Thậm chí, đồng thời như là chiếu sáng con đường phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhóc u oán nói, “Chị biết lớp tụi em có bao nhiêu người không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Kiều vỗ vỗ bả vai cô bé: “Cứ cố gắng hết sức, không sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiệu trưởng Viên rất tán thưởng hai đồng chí.
Nhưng Phó Thiến Nhiên vẫn vô tình mà che lại túi của mình, tiếp tục đạp nhanh.
So với nhân viên hậu cần thì phúc lợi của giáo viên càng tốt, cũng càng có không gian phát triển. Theo ý của hiệu trưởng Viên, hai đồng chí mới vừa nhậm chức, nếu chia nhau dạy một hai tiết, cũng nhìn không ra cái gì. Bởi vậy, ông ta để cho Phó Thiến Nhiên dạy lớp 2-2 hai tháng trước. Còn Ninh Kiều, đúng là cô không giúp được cho Giang Quả Quả tăng thành tích học tập, trường học có điều băn khoăn với cô là chuyện bình thường.
Cùng lúc đó, Giang Hành cõng bọc hành lý, cùng chiến hữu xuất phát.
Buộc ly tráng men đi báo danh, trông thật ngốc.
“Trong thời gian hai tháng,” Hiệu trưởng Viên nói, “Cô Ninh, nếu cô có thể giúp Giang Quả Quả tăng thành tích học tập cuối kỳ lên đến top 20, lớp mở thêm năm sau sẽ giao cho cô.”
Xe quân dụng xuất phát rời quân khu Thanh An, đi qua cửa khu người nhà.
Giang Hành theo tầm mắt của Hạ Vĩnh Ngôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm xuống.
“Túi của mình đâu rồi?” Ninh Kiều cầm ly tráng men, ở trong phòng lo lắng suông, nhớ tới hình như túi xách của mình nằm trong rương hành lý.
Nhưng ánh nắng ban mai tươi sáng loá mắt, ấm áp lòng người.
Giang Quả Quả dùng sức lắc đầu: “Có sao!”
Sức lực của Ninh Kiều không lớn như Phó Thiến Nhiên, đạp xe rất chậm, thật vất vả đuổi kịp: “Ly của tôi không thể để trong túi sao?”
Bay lên top 20 mà thôi, nghe cũng không khó. Lúc cô còn nhỏ, thi lần nào cũng được hạng nhất cả.
Ninh Kiều có dự cảm không lành.
Hai người làm thủ tục nhập chức.
Ninh Kiều nhận được nhiệm vụ.
Rồi sau đó, Phó Thiến Nhiên nhìn Ninh Kiều “Vèo” một chút chạy về phòng lấy cái ly.
Cuối mùa thu, thời tiết se lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.