Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Chương 146
Thật ra gả sai người, sau khi kết hôn lại khóc, sau đó, chỉ còn một con đường là ly hôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhiều đồn đãi mà Giang Hành nghe được nhờ giúp chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan dọn dẹp quần áo trong khu người nhà, nghe Đổng Tinh Mai ở nhà bên cạnh nói.
Trong tiếng nghị luận, Hạ Vĩnh Ngôn lôi kéo Giang Hành sang một bên, rời xa đám đông.
Phó chủ nhiệm Hội Cách Uỷ……
Con gái phó chủ nhiệm Khương của Hội Cách Uỷ Thượng Hải là thanh niên trí thức của công xã Hồng Lâm, bối cảnh rất cứng.
Đời trước sau khi Trần Văn trở về thành phố, thư ký Cát vội vã gả con gái cho một lão già goá vợ. Lão già goá vợ uống say sẽ đánh Cát Vân, người khác tới khuyên, lão ta say khướt mà nói trước khi Cát Vân gả tới đây đã mang thai con của kẻ khác, đánh thôi là đã nhẹ.
“Vậy không còn kịp rồi.” Hạ Vĩnh Ngôn tán đồng nói.
Hạ Vĩnh Ngôn:?
Bọn họ chậm rãi đi đến sân thể d·ụ·c của bộ đội.
Đổng Tinh Mai thở dài bảo anh đừng dọn nữa, nói hai vợ chồng già là sợ nhìn vật nhớ người, cố ý không mang theo. Đổng Tinh Mai còn cảm thán, chưa thấy qua người nào lòng dạ hiểm độc như thanh niên trí thức Trần, mục tiêu của Trần Văn rất rõ ràng, lợi dụng sự đơn thuần của các cô gái có gia cảnh tốt, ăn sạch sẽ còn muốn chiếm lợi ích lớn hơn, đáng thương các đồng chí nữ, không biết nhìn người.
Chương 146: Chương 146 (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Văn nói với Khương Tiểu Liên rất nhiều lần, nước miếng của các thôn dân có thể dìm c.h.ế.t người, vì tốt cho cô ta nên bọn họ phải thật cẩn thận, không để người ta phát hiện chuyện của hai người. Khương Tiểu Liên tin Trần Văn thật sự muốn tốt cho mình, ai biết, Trần Văn còn có đường lui khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Tiểu Liên không phải người trong thôn, không sợ bọn họ đồn đãi vớ vẩn, nhưng Cát Vân sợ.
Bởi vì lúc ngồi thuyền trở về, anh nghe người ta nói về chuyện của nhóm thanh niên trí thức mới đến trên đảo.
Nhưng anh có cách riêng của mình.
Cứ như vậy, cũng có thể giải thích vì sao đời trước Trần Văn đột nhiên có được danh ngạch trở về thành phố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Hành cũng muốn nói thật, nhưng vấn đề là, đời trước gì đó, sao có thể nói ra.
Hơn nữa hai người còn hoàn toàn không biết sự tồn tại của đối phương.
Giang Hành mới vừa về Tây Thành vào chiều nay.
Đang lúc Hạ Vĩnh Ngôn cho rằng Giang Hành sẽ không lại tiếp tục đề tài này, đột nhiên nghe thấy anh nhàn nhạt mở miệng.
Giờ phút này, Khương Tiểu Liên vẫn kêu la muốn báo công an.
Khương Tiểu Liên thế mới biết, chỉ tại thôn Vũ Sơn nho nhỏ, Trần Văn cũng đã tìm được hai mục tiêu.
Giang Hành nhớ mang máng, trước khi Phó Thiến Nhiên c·h·ế·t, từng bắt gặp cảnh Trần Văn cùng thanh niên trí thức Khương ôm nhau.
“Tuy nói bây giờ chủ trưởng yêu đương tự do, nhưng rất nhiều người có con gái xử đối tượng, sẽ không nói ra ngoài, chờ xác định hỉ sự rồi mới thông báo. Bây giờ Phó Thiến Nhiên đã đến bước kết hôn, đột nhiên lại thất bại, mặt mũi mất hết,…”
“Gả sai người ác hơn, hay là bị mọi người trong khu người nhà chê cười vài câu ác hơn?”
Sau khi trở về, Giang Hành lập tức cùng Hạ Vĩnh Ngôn đến thôn Vũ Sơn hỏi thăm thanh niên trí thức họ Khương, cuối cùng toả định Khương Tiểu Liên.
“Bây giờ không khóc, chờ kết hôn xong mới khóc?”
Nếu không tại sao người ta tuổi còn trẻ mà đã làm doanh trưởng đâu, suy đoán chuẩn xác biết bao.
Giang Hành không định tìm con gái thư ký nhưng nào ngờ, lúc ở sau núi, sau khi Khương Tiểu Liên phẫn nộ mà nói ra tất cả, Cát Vân cũng ch** n**c mắt mà bước ra.
Nhiệm vụ lần này, anh rời đảo hơn mười ngày, vất vả mới trở về, lại không trực tiếp về nhà.
Giang Hành không biết đời trước khi Trần Văn kết hôn đã thuyết phục Khương Tiểu Liên thế nào mà cô ta không làm lớn chuyện.
Sau khi kéo Gianh Hành đi xa, Hạ Vĩnh Ngôn mới hỏi: “Sao cậu tính toán như thần thế?”
Đồng thời, Giang Hành nhớ rõ đời trước, con gái của một thư ký ở thôn Vũ Sơn cũng có lui tới với Trần Văn.
“Còn chân tình cơ, cậu ta có mấy cái chân tình đủ chia cho ba đồng chí nữ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh chỉ có thể lộ ra vẻ mặt thần bí, trầm giọng nói: “Tôi đoán.”
“Cậu nói, chúng ta làm như vậy có phải hơi ác độc không?” Hạ Vĩnh Ngôn ngẩng đầu, hỏi Giang Hành.
Đôi tay Hạ Vĩnh Ngôn chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cảm thán mà lắc đầu: “Trước mặt nhiều người như vậy, con gái chính uỷ đứng đơ ở đó, cuối cùng bị chính uỷ Phó kéo đi, quá đáng thương.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.