Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 148: Chương 148

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148: Chương 148


Vậy một đứa trẻ 13 tuổi có thể coi là trẻ con không? Đã là tuổi phải biết điều rồi mà lại không có tí khôn khéo nào, chỉ biết gây rối.

Giang Hành: ......

"Chẳng phải trên đảo có thể mua được bút chì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Ninh Kiều được ôm vào lòng, đầu óc cô lập tức trở nên chậm chạp, tất cả âm thanh xung quanh đều trở thành tiếng "ong ong", cảm giác duy nhất là cái ôm ấm áp.

Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm chờ đợi, cho đến khi Giang Hành mở hộp ra, tất cả lập tức hiện ra vẻ mặt lạnh nhạt.

Khi anh mới 13 tuổi, hai em trai vẫn còn mặc quần có khe hở ở giữa, anh đã huấn luyện họ theo phong cách quân sự, dạy họ nghe lời một cách tuyệt đối. Lúc đó cha anh vẫn còn sống, chiến hữu của cha khen ngợi anh, tuổi còn nhỏ đã đủ sự điềm tĩnh, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thành công.

"Dĩ nhiên là không rồi." Ninh Kiều nói.

"Bọn họ không thích à?" Giang Hành thấp giọng hỏi, tiếp tục lục trong hành lý của mình.

Mặc dù không biết đã xảy ra điều gì, nhưng cậu ấy chắc chắn đã vô tình đắc tội anh cả!

Giang Nguyên gãi đầu, đôi mắt của hai anh em trừng nhau.

Giang Quả Quả nói với anh ba của mình: "Anh ba, đó là anh. Em học rất chăm chỉ, năm cây bút chì chỉ trong nháy mắt đã viết hết."

Các em không hề muốn nhận "quà" mà Giang Hành đưa, ai nấy đều tản ra, vừa đi vừa không cam lòng cằn nhằn.

"Đây là quà của em."

Vẻ mặt của cậu ấy vừa tò mò vừa mong đợi, nhưng cánh tay giơ lên đã bị Giang Hành phớt lờ.

Doanh trưởng Giang liếc nhìn em hai nhà mình.

Ninh Kiều "phụt" cười.

Chỉ là một cái ôm gặp lại nhau mà thôi, mỗi người đều có, không có gì đặc biệt.

Phòng khách trở nên yên tĩnh.

Chỉ trong vài giây, Ninh Kiểu tỉnh táo trở lại, rời khỏi vòng tay của Giang Hành, tim cô vẫn chưa trở lại nhịp đập bình thường, quay đầu nhìn Giang Quả Quả và Giang Kỳ.

Ninh Kiều mím môi, những lời nói ra có thể thu lại được không?

"Ai lại thích nhận quà là bút chứ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại sao không mở ra xem? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ai muốn bút chì chứ!"

"Mỗi người năm cây." Giang Hành nhìn họ với ánh mắt khích lệ, "Học tập cho tốt.”

"Làm sao có thể là bánh hạch đào? Đi quãng đường xa như vậy, nếu mua về thì bánh hạch đào đã vụn vỡ từ lâu rồi!"

Chắc chắn có ai đó đã ngăn anh cả lại trước khi anh cả bước vào cửa và tố cáo cậu ấy với anh cả.

"Chắc chắn là bánh hạch đào!"

Giang Nguyên buồn bã, nghiêm túc suy nghĩ xem trong khoảng thời gian này cậu ấy đã làm điều gì thiếu suy nghĩ?

Doanh trưởng Giang và Ninh Kiều gần như là cùng một lúc nói.

"Hơn nữa, là năm cây! Năm cây bút chì, có thể dùng đến khi em 20 tuổi."

Anh cả thật là hào phóng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoé miệng của các em trai và em gái giật giật.

Anh tiến lên, lấy ra một cái hộp từ hành lý.

"Anh cả?" Giang Nguyên giơ cánh tay mỏi nhừ của mình, anh cả lại không ôm cậu ấy.

"Nếu em thích thì anh tặng cho em." Giang Kỳ nói một cách nhiệt tình.

"Không cần!" Giang Quả Quả la lên và chạy vụt vào phòng của mình, vừa muốn đóng sầm cửa lại thì bỗng nhiên nhớ ra những gì chị dâu nhỏ đã từng dạy, hai tay bé nhỏ kéo cửa và nhẹ nhàng đóng lại.

Năm cây bút chì có thể dùng đến 20 tuổi, Giang Kỳ quả là quyết tâm không muốn học hành.

Ninh Kiều đã bình tĩnh trở lại.

"Có phải là kẹo sữa bạch thỏ không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 148: Chương 148

Cả hai người đều ngẩn ngơ.

Cô bé không ngạc nhiên, bận rộn với việc của mình, biểu cảm của Giang Kỳ cũng không thay đổi, quay đầu đi xem hành lý của Giang Hành. Mỗi lần anh cả đi làm nhiệm vụ trở về, anh thường mang về một số thứ ăn ngon cho họ, và mấy đứa trẻ thường nhanh chóng chia sẻ xong.

Ninh Kiều tham gia vào cuộc trò chuyện của các em, cùng họ đoán mò.

Cô tạm thời quên mất sự lạnh lùng của Giang Hành trong nguyên tác, cũng quên mất cảm giác rung động khi ngọn lửa trong lòng bị dập tắt.

Cô xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình, hòa vào không khí náo nhiệt, tiến lên phía trước và cùng các em trai và em gái nhìn xem Giang Hành mang về những gì.

Tay cô nhẹ nhàng nâng lên rồi lại rơi xuống, chưa kịp đẩy ra đã bị giọng nói của Giang Hành làm gián đoạn.

Nếu không phải là chủ nhiệm Bạch, thì chắc chắn là anh Vĩnh Ngôn!

Anh đang cầm trên tay một cái hộp còn tinh xảo hơn, trên đó buộc một dải ruy băng xinh đẹp, rất hiếm thấy, giống như hộp quà.

"Đồng chí nhỏ Giang Quả Quả, Cung Tiêu Xã ở trên đảo cũng có bán kẹo sữa, em nghĩ anh cả mình ngốc à, chạy thật xa mang về."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148: Chương 148