Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180: Chương 180
“Keo kiệt.”
Đây là một tình bạn để lại tiếc nuối, chỉ có thể dừng lại ở đây.
“Không muốn đi làm nữa phải không?” Giang Hành hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng dù sao, Phó Thiến Nhiên vẫn còn sống, đó là kết quả tốt nhất.
Mọi thứ khác, không ai ép buộc cô, Giang Hành càng không. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hẹn hò là gì?”
“Tại sao anh cả và chị dâu nhỏ còn chưa xuống?”
“Cũng không ít tiền.” Giọng nói của Ninh Kiều hơi nũng nịu, “Em kiếm được đấy.”
Giang Hành nhận lấy, bên trong có phiếu và tiền: “Làm sao vậy?”
”Anh mới là đồ ngốc.” Giang Kỳ nhe răng, hung hăng nói, “Em chỉ nghe qua từ ‘tìm hiểu nhau’, chưa nghe tìm hiểu vợ bao giờ!”
Chương 180: Chương 180 (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Kiều nhỏ nhắn, chiếc áo khoác quân đội bao trùm lấy cô, cô quay đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Khi Ninh Kiều gấp thư lại, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, khắc họa nét mặt sâu thẳm của anh.
Như ba vệ sĩ.
“Em nói đi.” Ánh mắt Giang Hành càng thêm vui vẻ.
“Ở trường tiểu học quân khu kiếm được tiền, đi nơi khác, lại không kiếm được tiền sao?” Giang Hành cười hỏi.
Giang Hành cũng nhìn lên trời.
“Đồ ngốc, là đang tìm hiểu nhau đấy!”
Phó Thiến Nhiên viết rằng, mình ngu ngốc, bướng bỉnh, không biết điều, vì cái gọi là tình yêu mà không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu*.
Có lẽ cô ta sẽ ở quê rất lâu, thăm ông bà, đồng thời tĩnh tâm, nhưng trước khi đi, cô ta muốn gửi lời xin lỗi chân thành nhất.
Ninh Kiều mềm lòng, dù buồn vì sự xa cách của Phó Thiến Nhiên, nhưng nếu đối phương chủ động giải thích, cô sẽ không để tâm.
Ninh Kiều nghĩ, trong lòng cô, Giang Hành thực sự khác với các em.
Ninh Kiều nghiêng đầu, vẻ mặt trẻ con.
Vì sự ngang ngược của mình, cuối cùng đã bỏ lỡ tình bạn này.
Cô mới mười tám tuổi.
Ninh Kiều chớp mắt, như ba đứa trẻ, bắt đầu ngưỡng mộ anh cả.
Cô còn chưa quay đầu, trên vai đã nhẹ nhàng phủ lên một chiếc áo khoác quân đội rộng.
Rất trầm thấp, mang theo sự dịu dàng, như cơn gió lạnh bị áo khoác quân đội che chắn, trong trẻo nhưng giúp người tỉnh táo.
“Thật ra hồi nhỏ em không có nhiều bạn. Đi học và tan học, mẹ hoặc anh trai sẽ đến đón, còn các bạn khác thì đi cùng nhau, nhưng em chưa từng thử qua.”
Ninh Kiều gật đầu, kể lại những chuyện xảy ra ở trường, bao gồm cả lá thư của Phó Thiến Nhiên.
Phó Thiến Nhiên không quá tệ, nhưng cũng đã làm chuyện quá đáng.
“Anh nói đấy nhé!” Ninh Kiều hất cằm lên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khi được anh bênh vực, “Hai tháng này, em kiếm được không ít tiền đấy. Anh muốn đi đâu chơi? Em dẫn mọi người đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Hành chưa từng chủ động nhắc đến, nhưng qua lời của các em, anh đã biết về mâu thuẫn giữa vợ và Phó Thiến Nhiên.
“À, em còn muốn bàn với anh một chuyện.” Ninh Kiều nói.
“Đi biển, nhặt vỏ sò cho mọi người.” Cô nheo mắt.
Cuối thư, cô ta nghiêm túc viết bốn chữ “thành thật xin lỗi” và cảm ơn Ninh Kiều, vì từ đầu đến cuối, cô chưa từng hiểu lầm cô ta là người âm thầm viết thư tố cáo.
Bọn họ không thể hóa giải mâu thuẫn.
Tiếng nói của Giang Hành vang lên bên tai.
Ninh Kiều lẩm bẩm, lấy từ túi áo ra một phong thư: “Anh xem đi.”
Cô cười nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Lần đầu bị Trần Văn phản bội, lần thứ hai suýt nữa vì Kỷ Long mà chịu tội oan, điều đó khiến cô ta biết rằng, trong đời không chỉ có tình yêu, "yêu" và "được yêu" đều là những thứ hư ảo.
“Phó Thiến Nhiên là người bạn đầu tiên em kết bạn khi đến đảo.”
Cô có thể nghịch ngợm với các em, nhưng không thể trò chuyện thẳng thắn, bọn họ không hiểu.
Giang Hành ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
*Không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu: ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
“Chúng em cùng đi làm, khi đi xe đạp, cô ấy đạp nhanh, đợi em ở phía trước. Thúc giục em đuổi kịp, rồi lại đạp nhanh hơn, trò chơi rất trẻ con nhưng rất vui.”
Cuộc đời còn dài, chưa bao giờ có ai thúc ép, yêu cầu cô phải hoàn thành những việc cụ thể vào thời điểm cụ thể.
“Việc làm khó tìm lắm!”
Anh nhớ rõ ràng, kiếp trước, cô đã xảy ra chuyện vào ngày nào.
“Hôm nay ở trường học, em bị ấm ức à?” Giang Hành hỏi nhỏ.
Mực bị nhòe ra, là vết nước mắt.
“Bọn họ đang hẹn hò mà.”
Giang Hành chăm chú nhìn cô, rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười khẽ.
Những vì sao sáng, ánh trăng trong trẻo, kiếp trước sau khi cô qua đời, anh thường ngắm bầu trời đêm tại đây.
Chỉ trừ cuộc hôn nhân này, là một bất ngờ.
Bầu trời đêm đầy sao, Ninh Kiều ngước mặt lên.
Biểu cảm của cô sống động, như những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô.
Đồng thời, Giang Nguyên cùng hai em ngồi ở cầu thang tầng một.
“Có thể không?” Ninh Kiều hỏi.
“Tất nhiên là có thể.” Giang Hành cười hỏi lại, “Tại sao không?”
Chỉ còn ba tháng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn bộ chuyện này, Ninh Kiều cho rằng mình vô tội nhất, có lòng tốt nhắc nhở, nhưng lại bị bạn bè đẩy ra xa.
Sao anh đoán được?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.