Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 225: Chương 225
Sắp qua 12 giờ đêm.
Giang Hành mở cửa vào, thấy cậu ấy ngủ xoay tứ phía, đến cả gối trên giường cũng bị đá xuống.
"Vậy nghỉ một lát đi." Ninh Kiều xoa đầu cô bé.
Trong đầu Ninh Kiều, những cảnh trong nguyên tác lại ùa về.
Cuối cùng, người chịu thiệt vẫn là bọn trẻ.
Sáng sớm hôm sau, các em đều đi học, Ninh Kiều cũng đi làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mí mắt Giang Nguyên gần như không mở nổi, ngáp dài, nhưng vẫn không yên tâm, nên cố thức.
Giang Hành nhìn đồng hồ.
"Trẻ con mệt rồi." Ninh Kiều nói, "Phải kết hợp giữa học và chơi."
Giang Kỳ mơ mơ màng màng hí mắt ra nhìn, rồi xoay người ngủ tiếp.
Giang Nguyên thở dài: “Nói dối mệt thật đấy!”
Ngay cả trong mơ, Giang Kỳ cũng tràn đầy năng lượng, một chân cậu ấy đạp mạnh, đè tay phải dưới đầu làm gối.
Ninh Kiều không thể nhìn được nữa, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng cuối cùng cô nhịn lại.
Đêm khuya, gió nổi lên.
"Giang Quả Quả——"
Anh đưa tay, vỗ mạnh vào cánh tay em trai: “Sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Một câu chuyện kết thúc, Ninh Kiều bảo cô bé đi ngủ.
Chẳng lẽ vợ anh không nhìn ra những toan tính nhỏ của Giang Quả Quả sao?
Tinh thần của Giang Nguyên rất tốt, như được giải tỏa sau những ngày áp lực, trên mặt cậu ấy nở nụ cười.
Đoàn Đoàn và Viên Viên mỗi đứa đứng một bên, bảo vệ Tô Thanh Thời, vừa đi vừa nhìn những viên đá nhỏ trên mặt đất.
Giang Nguyên đã chờ sẵn bên ngoài, nói nhỏ: “Anh cả, ngày 9 tháng 5 qua chưa?”
Ngoài nửa tiếng lúc sáng đi đến nhà trẻ xin nghỉ, thời gian còn lại anh luôn ở bên cạnh vợ.
Chương 225: Chương 225
Kiếp trước, sau khi bị tàn tật, Giang Kỳ trở nên suy sụp.
Trong nguyên tác, Tô Thanh Thời và hai đứa trẻ sống hòa thuận, ấm áp với nhau.
Giang Hành:...
Ninh Kiều sững sờ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Cậu ấy không còn cười, vẻ mặt u ám, tinh thần hoảng loạn nói muốn báo thù cho chị dâu nhỏ, cho em gái, cho chính mình.
Giang Hành đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Giang Hành rũ mắt xuống, đắp lại chăn cho cậu ấy.
Khi bọn trẻ đi rồi, Ninh Kiều quay lại thấy Tô Thanh Thời đưa Đoàn Đoàn và Viên Viên đến nhà trẻ.
Giang Hành không phải người đa sầu đa cảm, nhưng vẫn thường xuyên đau lòng vì số phận của cậu ấy.
Nhưng bây giờ, Ninh Kiều nhìn cảnh này, lại cảm thấy sự ấm áp ấy chỉ đến từ sự quan tâm của bọn trẻ dành cho Tô Thanh Thời.
Tiếng nói chuyện của hai chị em dần dần nhỏ lại.
Thiếu niên chính trực không muốn nói dối, kiếp trước trở thành phạm nhân bị giám sát chặt chẽ trong nhà tù.
Mang thai đúng là vất vả, nhưng cũng không đến mức phải để bọn trẻ dọn đá trên đường.
Cô bé rúc vào bên cạnh người Ninh Kiều, hai tay nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu nhỏ.
Các em đi học cùng đường với Ninh Kiều, đến cổng nhà trẻ, Ninh Kiều nhắc nhở các em đi đường cẩn thận, sau khi tan học phải mau chóng trở về.
Với tính cách của Tô Thanh Thời, cô càng bảo vệ Đoàn Đoàn và Viên Viên, đối phương càng làm quá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi thấy Tô Thanh Thời sắp đạp phải viên đá nhỏ, Đoàn Đoàn nhanh chân đá nhẹ viên đá sang một bên.
Anh nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ của Ninh Kiều và Giang Quả Quả từ trong phòng. Ninh Kiều biết kể chuyện, và những câu chuyện cô kể rất hay, khác hẳn những bài đồng d.a.o cô học ở nhà trẻ, tình tiết lên xuống bất ngờ, khiến Giang Quả Quả hồi hộp, thúc giục cô kể tiếp.
Giang Hành vừa lên tiếng, thì bị Ninh Kiều cắt ngang.
Trong phòng Giang Kỳ, phát ra một chút tiếng động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bé vẫn cố níu kéo một lúc, năn nỉ chị dâu kể thêm một câu chuyện nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
————————————
Giang Hành không ngủ, ngồi ở phòng khách đến tận khuya.
——————————— (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lát sau, Giang Hành nhìn đồng hồ.
Cuối cùng trong phòng không còn tiếng động, có lẽ đã ngủ rồi.
Giang Kỳ lại muốn đá chăn ra.
Ngày 9 tháng 5 năm 1974, đối với Giang Hành, là một ngày dài nhất.
"Chị dâu nhỏ, em không muốn làm bài tập, được không?" Giang Quả Quả làm nũng, "Em muốn nghỉ một lát."
Rất lạ lẫm.
Ngày nào cũng là những lời nhắc nhở như vậy, ba đứa trẻ lớn đều vui vẻ trả lời, nhảy nhót đi học.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ đến qua chín giờ, Ninh Kiều và Giang Quả Quả về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Không còn sớm nữa, Ninh Kiều trở nên rất kiên quyết, không đồng ý.
“Chị dâu nhỏ sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?” Giang Nguyên hỏi lại.
Giang Hành nhặt gối lên, đặt trên cái ghế nhỏ bên cạnh, đắp lại chăn cho cậu ấy.
Anh gật đầu: “Đi ngủ đi.”
Ngày hôm đó đã qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.