Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 240: Chương 240

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 240: Chương 240


Giang Hành: ?

Ninh Kiều ngước lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh.

Đến căn phòng bỏ trống từ lâu, ba đứa bám vào khung cửa nghe lén.

"Sao anh lại bịa chuyện phòng này bị dột?" Ninh Kiều hỏi.

Bầu trời của đồng chí Giang Quả Quả như sắp sụp đổ.

Lúc này, hai người mở lòng ra nói chuyện với nhau, bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng.

Bên cạnh phòng của em trai và em gái còn một phòng nữa, phòng này lâu nay không có ai ở, chất đầy đồ đạc.

Ninh Kiều vội vàng chạy vào trong.

Đôi mắt Ninh Kiều sáng lên khi nghe như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhà không bị dột nhỉ." Ninh Kiều nói, "Chúng ta đã kiểm tra hết tất cả các phòng chưa?"

Giang Hành chuyển sự chú ý của Ninh Kiều: "Khi nào em có thời gian? Anh đã tích góp nhiều ngày nghỉ phép, cùng em về thăm nhà."

Ninh Kiều: ... (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh muốn cùng cô về thăm quê, thăm cha mẹ, điều này anh đã hứa từ trước. Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.

"Đợi đã——" Giang Hành ngăn lại.

Hằng ngày ngủ cùng với cô em gái đáng yêu đã trở thành thói quen của cô.

"Bây giờ thì sao?" Giang Hành tiến lên một bước, khẽ hỏi, "Bây giờ đã thân chưa?"

"Được."

Nhưng sau sự việc nguy hiểm này, cô rất nhớ cha mẹ và anh chị. Đã hơn nửa năm rồi cô chưa gặp họ.

Anh nghĩ, có lẽ cô nhớ lại ngày nguy hiểm ở sau núi khi nhìn thấy căn nhà bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 240: Chương 240

Cô nói thật, doanh trưởng Giang không thích cười, trông như không dễ gần, đừng nói là hàng xóm mới, ngay cả khi cô xem cốt truyện gốc và lần đầu gặp anh cũng cảm thấy hoảng sợ.

Sao có thể nói là bịa chuyện được…

Chỉ có Giang Quả Quả có chút tò mò, trợn tròn mắt, tâm trạng không thể bình tĩnh được.

Tính toán thời gian, tháng sau, đứa con của anh chị cô sẽ chào đời.

"Hy vọng khi đó hàng xóm mới dọn vào sẽ dễ gần một chút." Ninh Kiều nói.

"Như doanh trưởng Giang, trong mắt nhiều người, không dễ gần chút nào." Ninh Kiều đùa.

Ninh Kiều kéo Giang Hành đến trước lịch.

Giang Hành giúp cô cầm chậu và thùng gỗ, cùng cô kiểm tra.

Cuối cùng anh cũng giữ được Ninh Kiều như thế này bên cạnh mình.

"Vì em muốn dọn vào phòng này ở." Giang Hành trả lời dứt khoát.

Ninh Kiều mới nhớ đến những chiếc xô và chậu mà mình đã chuẩn bị.

Nhà họ Giang đông người, khi phân nhà, lãnh đạo đã đặc biệt cấp cho anh một căn nhà rộng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhìn từng trang, ngày nào cũng có thể đi được.

Nhưng ai mà ngờ, người trông lạnh lùng như vậy lại vì trả thù cho cô trong cốt truyện gốc, sẵn sàng hy sinh tất cả.

Không chỉ căn nhà này trống, mà còn cả vị trí phó doanh trưởng.

Ninh Kiều nhướng mày, khi hiểu ra anh đang nói gì thì như bị nghẹn, không nói nên lời.

Giang Nguyên và Giang Kỳ không hề để ý đến nội dung cuộc trò chuyện, cũng không bận tâm.

Lúc đó Giang Hành lập tức nói rằng, phòng đó không ở được. Sau này, các em của anh cãi cọ mãi, anh mới nói phòng đó bị dột.

Nhưng không kịp ngăn cô lại.

"Sao anh chỉ biết nói 'được, được, được' thôi vậy?" Ninh Kiều bất lực nói.

Ninh Kiều đẩy cửa bước vào, bên ngoài mưa gió ầm ĩ, trong phòng sạch sẽ, không có dấu vết nước.

Đó là nụ cười vui mừng, rất đáng yêu.

Anh cả định kéo chị dâu nhỏ về phòng của mình!

Dù sao thì cũng không có gì thú vị.

"Lúc đó, em còn chưa thân với anh mà." Ninh Kiều lẩm bẩm.

Ninh Kiều chạy chậm, mở cửa phòng ra.

Động tĩnh của chị dâu nhỏ chạy vào phòng đã làm kinh động đến Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đang vui chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Hành nói: "Chúng ta là vợ chồng, làm gì có chuyện vợ ở chung phòng với em gái chứ..."

Câu hỏi này khó trả lời quá, không khéo sẽ tự mình sa vào bẫy.

Vừa nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, thốt lên: "Còn một phòng nữa phải không?"

Ninh Kiều luôn báo tin vui không báo buồn, trong thư không kể về chuyện ở sau núi.

Giang Hành nhận thấy Ninh Kiều có chút thất thần.

"Tháng sau về được không?" Ninh Kiều nói, "Khi đó em sẽ xin nghỉ trước với viện trưởng Nhiếp, về kịp trước khi giải bóng đá của nhà trẻ bắt đầu."

Các em hớn hở chạy đến chỗ phát ra âm thanh.

Cửa sổ nhà bếp vừa vặn nhìn ra nhà họ Đường. Ninh Kiều thu dọn d.a.o trên thớt, nói: "Căn nhà này trống rồi, không biết bao giờ mới có người dọn vào."

Doanh trưởng Giang ở ngoài đời thực, chỉ giống với nhân vật trong cốt truyện gốc ở đôi mắt mang tính xâm lược.

Ninh Kiều đã ở nhà anh hơn nửa năm rồi.

"Thế nào là hàng xóm dễ gần?" Giang Hành hỏi.

Có thể chọn chiến sĩ trong đoàn thăng chức lên, cũng có thể điều từ đơn vị khác đến, tuỳ thuộc vào sắp xếp của lãnh đạo.

Khi mới kết hôn, Ninh Kiều từng hỏi, Giang Hành và các em mỗi người một phòng, còn phòng này để dành cho cô phải không.

Giang Kiều cười khẽ, nhìn nụ cười luôn hiện trên môi cô.

Lúc này, hai vợ chồng kiểm tra khắp nơi, không bỏ sót góc nào.

Cô lật từng trang, cân nhắc xem ngày nào trở về là phù hợp nhất.

Cô xếp các chậu lại với nhau, đặt lên thùng gỗ, ôm đi khắp phòng xem có chỗ nào bị dột không.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 240: Chương 240