Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 250: Chương 250

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 250: Chương 250


Bước chân của Thường Phương Trạch rất nhanh, trên đường đi, không ít người nhà công nhân viên chức đi theo bà ấy.

Ra khỏi cửa tứ hợp viện, Giang Hành khóa cửa lại.

Từ Kinh Thị tới An Thành không mất nhiều thời gian, vì vậy thỉnh thoảng Ninh Chí Bình cũng tới Càn Hưu Sở thăm ông cụ, cùng ông cụ nhâm nhi vài ly.

Khi càng gần đến An Thành, Ninh Kiều bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Ninh Kiều ngước lên nhìn bảng số nhà, đúng như vị trí trong cốt truyện gốc.

Chương 250: Chương 250 (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh do dự một chút, rồi đưa tay lên.

Giang Hành không ngờ lại tìm thấy quyển nhật ký này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhìn Ninh Kiều chăm chú, rất tỉ mỉ, cuối cùng, khi cô vẫn còn lo lắng, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.

So với các em, khi đó Giang Hành đã mười mấy tuổi có lẽ còn bối rối hơn nhiều.

Khi thấy anh chàng có vẻ mặt điềm tĩnh, cô nàng thì xấu hổ, bọn họ lại lẳng lặng quay đầu lại.

"Phải đi bắt tàu rồi." Khi lên tiếng lại, Giang Hành đã trở lại vẻ bình thường.

"Lan Phân, bà thật là." Thường Phương Trạch nói, "Bà nhìn con gái tôi lớn lên, sao lại không nhận ra nó?"

Lật vài trang, mặt anh không có biểu cảm đặt xuống.

"Kiều Kiều về rồi sao?" Thường Phương Trạch hỏi, "Thật sự về rồi?"

Còn rất đẹp nữa chứ, đẹp được bao nhiêu! (đọc tại Qidian-VP.com)

Những sợi tóc mềm mại được anh vén ra sau tai.

"Hình như là một quyển nhật ký."

Cặp vợ chồng trung niên nhìn nhau, tìm cơ hội quay lại nhìn.

Giang Hành nhìn cô chăm chú.

Ninh Kiều đi theo bước chân anh: "Đi thôi."

Tàu đến ga, đôi trẻ bước ra khỏi ga An Thành.

Ngoài những cảnh trong cốt truyện gốc, Ninh Kiều rất hiếm khi thấy anh có vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

"Chắc là về rồi, vừa nãy tôi thấy bóng dáng con bé, nhưng không chắc chắn."

Quyển nhật ký đó, như những năm trước, lại bị phủ bụi trong tủ.

Vì không thông báo trước thời gian đến, nên người nhà Ninh Kiều không thể đến đón.

Cô gái lấy chồng về thăm nhà, phải chuẩn bị đầy đủ lễ nghĩa, dù nhà mẹ đẻ không để ý nhưng trong khu nhà công nhân viên chức nhiều người để ý. Giang Hành hiểu sự háo hức của Ninh Kiều, nên để cô vào trước, còn mình đi mua một ít quà ở Cung Tiêu Xã gần đó.

"Anh có biết mẹ anh bây giờ ở đâu không?" Ninh Kiều hỏi.

Cho đến khi rời đi, Giang Hành không nhìn lại nó một lần nào.

Nhà máy luyện kim là xí nghiệp quốc doanh lớn ở An Thành, khu nhà công nhân viên chức cũng rộng, đi ra ngoài cũng tốn công sức.

Ninh Kiều nghiêm túc nhìn hai căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong diễn biến sau của cốt truyện gốc, nam chính Đường Hồng Cẩm đã chuyển sang kinh doanh, sau khi kiếm được số tiền đầu tiên, đã mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh với giá mười ngàn đồng tiền.

Trên tàu, cặp vợ chồng trung niên ngồi trước đôi trẻ nhếch mép.

Thanh niên bây giờ, ngay giữa chốn công cộng mà dám tình tứ như vậy.

"Không biết." Giang Hành thản nhiên đáp, "Cũng không muốn biết."

Rõ ràng, Giang Hành cũng không chú ý đến quyển sổ này.

Anh không biết Thẩm Hoa Lâm đã đi đâu.

Việc Thẩm Hoa Lâm rời đi không lời từ biệt không chỉ gây tổn thương cho Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả.

Chưa bao giờ cô xa nhà lâu như vậy. Ở trên đảo, cô thường nhớ tới người nhà, bây giờ sắp gặp lại họ, lại bắt đầu bồn chồn, dùng tay vuốt lại tóc: "Anh thấy em trông vẫn còn tươi tỉnh không?"

Chẳng qua chỉ là những căn nhà bình thường thôi mà?

Giang Hành dịu dàng nói: "Rất đẹp."

Ninh Kiều và Giang Hành tới ga tàu Kinh Thị.

Về sau, căn tứ hợp viện mà anh ta mua có giá trị vô cùng lớn, không phải ai có tiền cũng mua được, là biểu tượng của quyền lực và địa vị.

Đó là quyển nhật ký mà mẹ Giang Hành để lại.

Thường Phương Trạch nghe nói con gái mình đã về, liền chạy từ trong nhà ra.

Người phụ nữ trung niên khẽ thì thầm: "Cậu trai nói thật lòng đấy."

Mẹ anh tên là Thẩm Hoa Lâm, một người phụ nữ rất yếu đuối nhưng rất tỉ mỉ. Quyển nhật ký ghi lại những điều từ khi Giang Hành mới sinh đến khi anh bốn, năm tuổi. Không phải là ghi chép tùy tiện, Thẩm Hoa Lâm rất tâm huyết, ghi lại từng thay đổi hàng ngày của con, có khóc hay không, biết đi rồi ngã bao nhiêu lần, ăn uống thế nào...

Vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Tàu hỏa "thình thịch thình thịch" chạy, cảnh vật bên ngoài lướt qua.

Nhưng tốt nhất, đừng bao giờ có tin tức về bà ta nữa.

Trên đường về nhà, ngay cả gió nhẹ cũng trở nên mềm mại, Ninh Kiều luôn nở nụ cười, tóc bay trong gió. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 250: Chương 250