Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 291: Chương 291

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 291: Chương 291


Nhưng bây giờ, rất kỳ lạ, trong lớp lại không còn tiếng khóc.

Viện trưởng Nhiếp và Lư Thành Phúc cùng nhẹ nhàng bước vào trong.

————————————

Lư Thành Phúc gật đầu: "Tôi đâu có nói cô ấy không có năng lực, chỉ là tôi thấy chưa đến mức phải thăng chức thành phó viện trưởng. Một cô gái nhỏ mà trở thành phó viện trưởng của đơn vị chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ cười chúng ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta nói: "Đã nói rồi mà? Chỉ cần cô ấy chứng minh được năng lực thật sự, tôi sẽ không có ý kiến gì."

Đúng thật là như vậy.

Viện trưởng Nhiếp nghe vậy mới phản ứng lại.

Nhưng cả lớp, ngoài giờ ăn trưa, phần lớn thời gian trẻ khóc, giáo viên và dì bận rộn chăm sóc từng đứa, hiệu quả thực sự rất thấp.

Viện trưởng Nhiếp vừa tức vừa buồn cười: "Tôi chưa nghe ai cười đơn vị của chúng ta, chỉ có mình ông. Ông Lư, chúng ta phải thực sự khách quan, ông thấy có đúng không?"

"Phó viện trưởng Ninh là lãnh đạo trẻ trong đơn vị, tuổi trẻ là một con d.a.o hai lưỡi, có ưu điểm và cũng có nhược điểm. Thời gian gần đây, cô ấy đã tổ chức bao nhiêu hoạt động cho nhà trẻ của chúng ta, mọi người đều thấy rõ. Điều này ông không thể phủ nhận, phải không?"

Trà đặc vào bụng, ông ta không còn chấp nhất như trước.

Lư Thành Phúc ngồi trong văn phòng của viện trưởng Nhiếp, uống một tách trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn trẻ khác vội vã đi học thể d·ụ·c, tiếng cười trong trẻo.

Ninh Kiều nghĩ một lát, đứng ở cửa gọi Lục Từ Từ: “Cô giáo Lục, lát nữa cô có thể cho bọn trẻ qua lớp tôi được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quan mới nhậm chức, phó viện trưởng Ninh đang rất hào hứng.

Khi đến cửa lớp, viện trưởng Nhiếp nhẹ nhàng đẩy cửa.

Một số em đang vẽ tranh, những em nhỏ hơn nhìn có vẻ ngơ ngác thì tụ tập lại bên cạnh xem. Còn những em nhỏ hơn, thường khóc thì được các dì chăm sóc riêng.

Ninh Kiều ở trong lớp này gần nửa ngày, dần quen việc.

Cô giáo Ông lắc đầu.

Buổi chiều gần hết giờ làm, bà ta gọi Lư Thành Phúc vào văn phòng.

Ninh Kiều giao các em cho cô giáo Ông, còn mình thì ra khỏi lớp.

Bình thường bà ta làm việc trong văn phòng, thường nghe tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc này không thể ngăn chặn được, bà ta biết các giáo viên và dì cũng đã cố gắng hết sức, dần dần, bà ta cũng quen với tiếng khóc vang lên từng đợt.

Các em không còn dựa dẫm lung tung như trước mà ngồi ngay ngắn, tất nhiên, chỉ giới hạn ở những em trên một tuổi rưỡi.

Để thông thoáng, cửa lớp mở hé, để lại khe nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng đợi lâu, không có việc gì làm, dù không muốn khóc, cũng khóc theo.

Sự chú ý của các em nhỏ rất dễ bị phân tán, nhanh chóng phát hiện viện trưởng Nhiếp đứng ngoài cửa.

Điều này, Ninh Kiều có thể hiểu, vì các em còn quá nhỏ.

Đúng như hầu hết giáo viên nói, vào lớp này chỉ là “chăm sóc” trẻ, không thể dạy chúng cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những em trên một tuổi rưỡi đang nghe lời Ninh Kiều, hai tay nhỏ để trên đầu gối, bên cạnh bọn họ còn có các bạn nhỏ của lớp chồi. Các em lớp chồi là do cô giáo Lục dẫn đến, buổi chiều vốn dĩ các em phải vẽ tranh, bây giờ mang đến lớp này vẽ cũng như nhau.

Lư Thành Phúc đi dọc theo hành lang, hạ giọng nói: "Hôm nay trong lớp của bọn trẻ nhỏ tuổi nhất, sao không có ai khóc nhỉ?"

Khi giáo viên và dì bận chăm trẻ khóc, những đứa còn lại ngồi ngơ ngác trên ghế.

"Có gì không đúng?" Viện trưởng Nhiếp tưởng Lư Thành Phúc đang gây sự, nhíu mày lại.

Trật tự trong lớp được quản lý rất tốt.

Lư Thành Phúc cũng đứng dậy theo, khi đi đến ngoài văn phòng, bước chân ông ta khựng lại, nói: "Viện trưởng Nhiếp, bà có cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng không?"

Nói chuyện với nhân viên cũ nhiều như vậy cũng coi như đã khuyên giải, thời gian cũng không còn sớm, viện trưởng Nhiếp đứng dậy.

Chương 291: Chương 291

Cô giáo Ông khó khăn lắm mới được vài giờ yên tĩnh, sợ lỡ may làm bọn trẻ khóc lại, vội vàng đứng dậy đóng kín cửa lớp lại.

Lư Thành Phúc vẫn còn bối rối, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 291: Chương 291