Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Chương 52
“Tôi nói sữa mạch nha cùng đường đỏ là ——”
Lại nói, Ninh Dương làm anh, còn nhỏ hơn em rể một tuổi.
Nghĩ vậy, hai mắt Giang Hành ảm đạm.
Anh hai, anh ba với em út nhà họ Giang ngơ ngác nhìn anh cả.
Đả kích liên tiếp đánh sập đôi vợ chồng trẻ, Tiêu Xuân Vũ không vượt qua được ngăn cách trong lòng, đề nghị ly hôn. Mà trên đường đi ký giấy ly hôn, Ninh Dương mất hồn mất vía, không chú ý tới xe tải lớn lao nhanh đến, cứ thế bị nghiền dưới bánh xe.
“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Kiều.” Giang Hành tạm dừng một lát lại nói: “Anh, không cần lo lắng.”
“Này.” Ninh Dương gọi Giang Hành, không vui nói, “Cậu rốt cuộc có nghe hay không?”
“Anh?” Giang Hành nói một cách thản nhiên.
“Cậu là Ninh Dương?” Giang Hành hỏi.
Chương 52: Chương 52
Ninh Dương hồ nghi mà nhìn anh.
Chẳng qua đừng nhìn dáng vẻ của Ninh Trí Bình hiền hoà, khai sáng nhưng ông ấy đã quyết rồi thì có thể nói là chuyên quyền độc đoán.
Đời trước, anh cùng Ninh Dương không có quá nhiều giao thoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh chậm rãi quay đầu lại, thấy ba đứa em nhà mình ngây ra như phỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Dương dò hỏi tình hình của Ninh Kiều vài câu, biết em gái đã hạ sốt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rất nhanh lại thay đổi thái độ, sắc mặt khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hiện tại, anh cả của bọn họ thế mà gọi người khác bằng “Anh”!
Mà khi đó, Tiêu Xuân Vũ đã mang thai bảy tháng, ở An Thành trượt chân ngã một cái. Về sau Ninh Dương mới biết được, khuya hôm đó Tiêu Xuân Vũ ở nhà một mình, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, chờ đến sáng sớm hôm sau mới được hàng xóm đưa đến bệnh viện. Đứa con trong bụng không giữ được, Tiêu Xuân Vũ trơ mắt nhìn thai nhi đã thành hình, liền ngất tại chỗ.
Cũng bởi vì ân oán 20 năm trước, dẫn đến Ninh Dương vừa nghe cha nói muốn gả em gái đến nhà họ Giang, lập tức giơ hai tay hai chân phản đối.
Ba đứa nhỏ “Vèo” một tiếng chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Dương lập tức vui như nở hoa, khoé miệng sắp giơ cao đến chân mày.
Cuối cùng lúc này cũng hoàn toàn hạ sốt, chờ đến khi phân biệt rõ cái gì là hiện thực, cái gì là cảnh trong mơ, thái dương của Ninh Kiều đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Vì thế đương nhiên sự phản đối của Ninh Dương không có hiệu quả.
Giang Hành:……
Giang Hành cũng quan sát Ninh Dương, ký ức kiếp trước lại hiện lên.
Tầm mắt chạm nhau ——
Một khi sốt liền sốt mấy ngày, đây là bệnh cũ của Ninh Kiều.
Ninh Dương gằn từng chữ một, nói về thói quen sinh hoạt của Ninh Kiều.
Ninh Dương thở phì phì, “Ừ” một tiếng.
Vậy mà không có chút nào không phục?
—————————
“Tôi vốn không đồng ý gả em gái đi xa như thế.” Ninh Dương nói, “Tình hình thế nào cậu cũng biết đại khái, tôi liền không nói nhiều. Thân thể em gái tôi yếu ớt, được người trong nhà nuông chiều từ bé, cậu chú ý một chút, đến lúc đó….”
“Nghe thấy.” Giang Hành nói, “Sức khoẻ của Ninh Kiều yếu, cần phải cẩn thận mỗi khi chuyển mùa. Mỗi ngày, cô ấy có thói quen uống một ly sữa bò, nhưng thích lạnh, phải nhắc nhở cô ấy uống lúc nóng. Còn có…..”
Nhưng trước mắt Ninh Dương còn sống sờ sờ mà đứng trước mặt anh, bày ra tư thế anh vợ giáo huấn anh.
Người này nào có mặt lạnh như lúc vừa thấy, tương phản, ánh mắt cùng giọng điệu đều rất ôn hoà.
Mà Giang Hành, cảm giác không đúng.
Thôi, tốt xấu gì cũng lấy lòng được anh vợ.
Ninh Dương còn chưa kịp bày ra khí thế của anh vợ, chợt nghe em gái tỉnh, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Ninh Dương:???
Nhóm người Giang Nguyên chạy về tìm anh cả lấy chìa khoá. Cặp sách còn ở trong nhà, không có chìa khoá thì không vào nhà được.
Ba anh em đứng ở cách đó không xa:???
Trong khoảnh khắc này, Ninh Dương đơn phương tuyên bố dưới đáy lòng, xoá bỏ toàn bộ ân oán dài đến 20 năm của bọn họ.
Sau khi Ninh Kiều xảy ra chuyện, Ninh Dương lập tức chạy đến Tây Thành, lúc đó thời tiết ở Tây Thành không tốt, trên đảo gió bão cuồng phong, Ninh Dương đón mưa gió xuất hiện, cả người chật vật. Nửa năm ngắn ngủi không gặp em gái, gặp lại thế nhưng là âm dương cách biệt, có thể đoán được Ninh Dương chịu đả kích lớn thế nào.
“Cậu nói cái gì?” Ninh Dương ngây dại.
“Ninh Kiều mới vừa tỉnh.” Giang Hành nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại liếc mắt một cái thấy Giang Hành, Ninh Dương liền nhịn không được muốn trợn mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.