Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thập Phương Vô Địch
Unknown
Chương 10: Phương Đường Kính
Về đến phía sau công đường, Thập đi vào cửa nhỏ, chui vào phòng mình thay lên một bộ quan phục cửu phẩm, chạy như bay ra công đường, Trầm Vân cũng đi theo sau, đứng cạnh bàn lớn của quan gia.
Tiếng UY VŨ của quan binh vang lên, quan binh ước chừng mai mươi người xếp thẳng hàng, đứng ở hai bên, cửa nha môn bu đến nhiều người dân đứng hóng chuyện không ngừng chỉ trỏ, giữa công đường bên trái có một tên mập, mặc vải vóc đắt tiền, trên tay còn đeo mấy đôi nhẫn vàng, cổ có một cỗ dây chuyền vàng nguyên chấn, nhìn ra đã biết là người có tiền, đang ngồi quỳ xuống đất, nhưng khuôn mặt hiện lên mười phần đắc ý.
Bên cạnh là hai đôi vợ chồng đang quỳ xuống ngồi ôm nhau khóc sướt mướt, người vợ không ngừng ghé vào vai chồng mà khóc than, người chồng khuôn mặt bị tím đen, dường như là từng trải qua một trận đ·ánh đ·ập.
Đứng giữa là một tên thư sinh đứng thẳng người, không nhưng phe phẩy cái quạt, tròng mắt tỏ vẻ khinh thường Thập Tam, cái miệng thì cười cười quái dị, Trầm Vân nhìn hắn một bộ đắc ý như vậy, muốn nhảy ra táng hắn một trận, nhưng biết được thân phận đối phương nên không dám làm gì
“Đệ Nhất trạng sư Phương Đường Kính a” Trầm Vân thở dài.
“Tên kia, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau quỳ xuống” Thập Tâm biết thân phận của đối phương, nhưng hắn ở đây là to nhất muốn hạ uy của Phương Đường Kính.
“tại hạ là Phương Đường Kính, trước đây thi trúng khoa cử nhân, theo lệ thì tôi không cần quỳ đâu”
Phương Đường Kính đắc ý nói
Thập Tam nghe vậy nhất thời xấu hổ vì quyên quy tắc, hắn liền đập bàn quát
“ngươi là Phương Đường Kính chuyên môn ăn h·iếp người nghèo khổ, tặng phân khi rơi tuyết?.....Ta muốn cho ngươi một bài học lâu rồi…. có biết không?”
Nghe vậy Phương Đường Kính cười cười, không hề sợ hãi, xếp lại quạy giấy từ từ tiến đến nói
“khách sáo khách sáo, nghe nói mẫu thân của đại nhân giao du rộng dãi, bất luận người xấu kẻ ác đại nhân cũng ăn qua … tài nghệ đại nhân gặp ai cũng gọi là cha nuôi đó, tại hạ đã muốn thỉnh giáo lâu rồi”
Nghe vậy Thập Tam đắc ý biết tên này chuẩn bị xì tiền, cười nói “ vậy cần gì phải khách sáo, tuy mẹ của ta là một người rất hiếu khách…”
Chưa nói hết câu Trầm Vân đen mặt lại “ghé vào tai Thập Tam, nói “ không phải đâu, nó nói mẹ chúng ta là kỹ nữ đó”
Trong lòng Trầm Vân lắc đầu thầm nói, “ haizz, tâm hồn đại ca quá lương thiện, bị hắn nói xỏ mà không biết”
Nghe vậy Thập Tam nổi đóa. “ngươi nói dám nói mẹ ta là kỹ nữ?” cầm lên cái mài mực định ném Phương Đường Kính.
Phương Đường Kính thấy vậy né qua một bên cười nói
“ há? không biết đại nhân con mắt nào nhìn thấy tại hạ trong lúc tuyết rơi, đưa phân cho ai vậy hả?”
Nghe Phương Đường Kính nói vậy Thập Tam cứng họng tức đến nổ phổi không có ai nói chuyện bèn quay qua nói với Trầm Vân “ ta đâu phải gặp ai cũng nhận là cha nuôi đâu?”
Phương Đường Kính cắt ngang đắc ý nói
“vấn đề này còn chưa biết được, nhưng vợ của thằng cha Hoàng Lão Thu này có ý đồ h·iếp d·â·m Lâm viên ngoại thì đã có đầy đủ bằng chứng rồi, xin đại nhân định tội cô ta đi”
“vợ của người này đòi h·iếp d·â·m người này?” Thập Tam ngạc nhiên hỏi
“cmn Lâm viên ngoại kia to béo, mặt mày xấu như quỷ, heo mẹ còn không dám đến gần hắn chứ nói gì là h·iếp d·â·m?” Thập Tam thầm nghĩ.
Nghe thấy Thập Tam hỏi Hoàng Lão Thu gào lên “ oan cho tôi đại nhân, bữa đó Lâm viên ngoại đến nhà chúng tôi thu tiền mướn đất, thấy tôi không có mặt thì chọc ghẹo vợ của tôi, khi tôi trở về thì thấy ông ta cầm bàn tay của vợ tôi, định đè vợ tôi lên trên bàn để h·iếp d·â·m vợ tôi, tôi tức quá cầm lấy cây gậy đánh lên ông ta, không ngờ gia đinh của ông ta chạy vào trong nhà tôi, rồi bắt bớ vợ chồng tôi.”
Nghe vậy Thập Tam ngạc nhiên nói
“ ôi trời, Lâm viên ngoại, Hoàng Lão Thu nói ông cầm tay vợ ông ta muốn h·iếp d·â·m vợ ông ta, ông có gì để chối cãi hay không?”
Thấy vậy khuôn mặt đang cười cười đắc ý của Lâm viên ngoại run lên bần bật, cúi đầu xuống không biết nói gì
Thấy vậy Phương Đường Kính cười cười tiến đến trên bàn hỏi Thập Tam
“Đại nhân, hôm nay đại nhân rất là có oai phong, có khí thế đó”
“Vậy à” Trầm Vân nói
“có phải bàn tay đại nhân có mệnh cách đại quan không?” Phương Đường Kính cười cười nói
“xem coi” nói xong Thập Tam giơ tay về phía Phương Đường Kính.
Phương Đường Kính chộp được bàn tay của Thập Tam thì kêu lên
“Ớ……. Ớ, sướng quá”
“ngươi làm cái gì đó” Thập Tam kinh ngạc hỏi, Trầm Vân mắt cũng trợn to mà nhìn
“Ớ…. Ớ…. Đại nhân vừa nói nắm bàn tay cũng là h·iếp d·â·m, vậy bây giờ tôi đang h·iếp d·â·m đại nhân nè… Ớ….Ớ” Phương Đường Kính mặt mày thoải mái kêu, như là hắn đang chơi với kỹ nữ vậy
Thập Tam tức giận rụt tay về, thấy vậy Phương Đường Kính cười vô liêm sỉ, liền nói
“ngồi qua một bên nghe tôi trình bày nè”
Rồi chạy về phía Lâm viên ngoại và vợ chồng Hoàng Lão Thu chỉ chỏ
“thật ra lâm viên ngoại bởi vì thấy vợ chồng Họ Hoàng không chịu trả tiền mướn đất, cho nên muốn lấy lại ngôi nhà, ai ngờ vợ chồng họ Hoàng không chịu trả lại, lại còn có ý đồ c·ưỡng h·iếp Lâm viên ngoại, mong đại nhân minh xét”
Phương Đường Kính nói xong còn quay đầu về phía Lâm viên ngoại cười cười.
Hoàng Lão Thu thấy vậy thì gào lên “không phải đâu đại nhân, gian nhà của tôi là do cha của Lâm viên ngoại cho chúng tôi mướn…. bởi vì cha tôi đã từng cứu mạng cha ông ta… nên đã nói rõ mỗi năm đóng tiền đất 30 lượng bạc… mỗi năm chúng tôi đều có đóng thuế”
“có khế ước hay không, lấy khế ước ra xem coi” Thập Tam quát
“Có, đại nhân đọc lớn tiếng lên nha” Phương Đường Kính cười cười rút ra tấm khế ước,
Giấy trắng mới toanh, còn có vết mực chưa khô đưa cho Thập Tam.
Cầm trên tay khế ước Thập Tam bèn đọc “tôi là Lâm Đại Phúc, lấy nhà gạc ở đường nam cho ân nhân là Hoàng Lão Thập Nhất Gia mướn, còn chưa báo ân, nếu rủi không trả được tiền thuê thì lấy lại căn nhà cũng được, tiền thuê của căn nhà mỗi năm là ba trăm lượng,”
Đọc thấy vậy Hoàng Lão Thu gào lên “ đại nhân, tiền thuê rõ ràng chỉ có 30 lượng một năm, tại sao lại là 300 lượng, khế ước kia rõ ràng là giả”
“giả sao” Thập Tam nghi hoặc nhìn về tờ khế ước, phát hiện không có con dấu của quan phủ, đang định nói gì thì Phương Đường Kính tiến lên nói thầm với Thập Tam.
“đại nhân, đây là 10 lượng bạc, đại nhân cầm bạc rồi lấy quan ấn đóng vào là giả thành thật, hai chúng ta cùng được lợi, được chứ”
“ngươi” đang định nói gì thì Phương Đường Kính nhét vào tay Thập Tam 10 lượng bạc, nhìn thấy 10 lượng bạc trắng bằng cả tháng bổng lộc của hắn làm cho Thập Tam kìm lòng không được, nhét nhét bạc vào trong áo, mặt mày đầy hèn mọn.
Cẩn thận không có người để ý, lấy quan ấn đóng dấu lên khế ước, giơ lên cho mọi người xem là có quan ấn, rồi đọc to
“ Hoàng Lão Thu thiếu tiền thuê người ta, ta lệnh ngay trong hôm nay phải dọn dẹp căn nhà đó trả lại cho Lâm viên Ngoại, còn về vấn đề vợ ngươi muốn…muốn h·iếp d·â·m Lâm viên ngoại…”
“h·iếp d·â·m không được thì bỏ qua đi” Lâm viên ngoại cười cười nói
“oa, Lâm viên ngoại thật là một người rộng lượng ha” Phương Đường Kính cười nói
“đồ tham quan, ông thật là độc ác quá đi,” hai vợ chồng Hoàng Lão Thu thấy bản khế ước giấy trắng mực đen lại còn có quan ấn, ko thế nói được gì, đành ôm nhau khóc, buông lời thóa mạ Thập Tam