Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: cẩu quan

Chương 11: cẩu quan


Dân chúng Vân La trấn vây quanh theo dõi hóng truyện cũng đành âm thầm lắc đầu ngoa ngán.

“Dân chúng nghèo khổ, lại rước về một tên tham quan thế này, tên khốn Bao Long Tinh ngày xưa trông cũng hiền lành dễ mến, không ngờ khi lên làm quan lại biến chất như vậy,”

Nhiều người nghị luận rầm rầm, hai vợ chồng Hoàng Lão Thu tiều tụy vịn nhau đi ra khỏi công đường, Lâm viên ngoại đắc ý cười nói với Phương Đường Kính.

Trầm Vân thấy có hơi xấu hổ, nhưng khi thấy Thập Tam nhét vào tay hắn 2 lượng bạc thì nhãn tình sáng lên, hèn mọn nhét hai đồng bạc vào trong túi áo, lúi húi đi ra khỏi công đường. “người không vì mình, trời tru đất diệt a”

Sáng sớm hôm sau chim hót lánh lót, trong Vân La trấn vang lên tiếng kèn chống của đám cưới, trên đường là một dãy người mặc áo đỏ khiêng kiệu đỏ đi trên đường, không ngừng phát lì xì cho người bên đường,

Ngay tại quán ăn ven đường, nhiều người ăn no rỗi việc tấm tắc nói chuyện.

“nhà họ Thích đi rước rầu kìa, không ngờ anh chàng ho lao nhà họ Thích cũng lấy được vợ ha?”

Người khác nghe được, liền cười cười nói

“Bao Long Tinh tệ như vậy còn làm quan được, có chuyện gì mà không thể sảy ra được?”

“đúng, đúng, đúng ha” mấy người khác cũng gật đầu đồng ý

Nha môn Văn La trấn, Thập Tam tươi cười tung tăng dẫn theo tên học đồ Như Hoa chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì bị Trầm Vân chặn lại

“Thập Tứ a, người làm cái gì đó” Thập Tam nói

“Đại ca, huynh định làm gì vậy?” Trầm Vân nghi hoặc hỏi Thập Tam

“ra ngoài đường chơi, có việc gì sao? Thập Tam hỏi

“huynh nhìn trước cửa kia kìa..” Trầm Vân nhắc nhở

Thập Tam quay đầu về phía, cửa lớn thấy xung quanh có đầy những vết dao đâm, kiếm chém trông rất là rợn người, trên cửa cũng dán đầy những mảnh giấy việt, đọc qua như là…

“cẩu quan đi c·h·ế·t đi” “ cẩu quan, ta thách ngươi dám đi ra ngoài đường” “cẩu quan, ngươi là đồ c·h·ó đẻ”

“từ bao giờ đây” Thập Tam đen xậm mặt lại, quay về phía Trầm Vân hỏi?

“từ đêm qua đó” lúc đấy đại ca đi ngủ rồi, làm sao biết được.

“hừ, thật là quá lố lăng rồi, dám giỡn mặt bản quan sao, Như Hoa ra xem thế nào” Thập Tam nói

Như Hoa giật nảy mình, âm thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà họ Bao, tự nhiên bắt hắn ra cõng nồi,

Như Hoa cẩn thận từng tý một đi ra khỏi nha môn, vừa bước xuống đường lớn thì Thập Tam hét lên.

“Bao đại nhân đã đi ra ngoài rồi”

Rầm Rầm,

Một cơn mưa rau củ cải thối bay đến bên người Như Hoa, sau đúng ba khắc làm hắn bị chìm trong rau thối chỉ cố gắng ngoi được cái đầu ra.

“không ổn rồi đại nhân” Như Hoa yếu ớt nói về phía Thập Tam.

Bộp

Một quả trứng thối ném vào mặt Như Hoa, mùi trứng thối tỏa ra làm hắn đất tỉnh nhân sự,

Thấy người bị ném không phải Bao Long Tinh mà chỉ là một tên học đồ, dân làng bu quanh cũng tản đi.

Thập Tam và Trầm Vân thì sợ hãi đóng cửa, chui sâu vào trong nha môn

“bây giờ làm sao ra ngoài đường đây?” Thập Tam đau đầu hỏi

“đi cửa sau” Trầm Vân lắc đầu nói.

Kẹt

cửa sau nha môn mở ra, cái đầu của Trầm Vân thập thò lòi ra nhìn ngang liếc dọc rồi quay lại nói,

“an toàn rồi đại ca, có thể ra ngoài được”

Thập Tam cũng thò đầu ra, nhìn ngang ngó dọc rồi cười hề hề nói “đi”

Vừa bước xuống đường,

Rầm

Thập Tam tý thì rơi xuống một cái hố bị che đi, may mà có Trầm Vân thân thủ nhanh nhẹn kéo lấy, không thì hắn chắc chắn phải bị chui xuống hố.

“ Xin chào cẩu quan,” “có phải là nói đại ca không vậy” dưới hố còn có một dòng chữ viết Trầm Vân đọc ra cho Thập Tam nghe

Thập Tam nổi đóa quay qua Trầm Vân nói “Ta đâu có phải là cẩu quan đâu …….”

“cẩn thận” Thập Tam chưa nói hết câu thì Trầm Vân quát lớn kéo hắn vào trong nha môn, nhanh tay đóng cửa sau lại, để lại bên ngoài là tiếng người chửi bới.

Ngồi sấp trong sân Thập Tam thở hổn hển nói “bây giờ là hết cách rồi, bây giờ không ra được ngoài đường thì làm sao kiếm cái gì ăn đây hả,”

“đệ có cách rồi,” Trầm Vân cười cười nói, hắn chạy vào trong phòng, lấy ra hai tấm mặt nạo thú một heo một khỉ đưa cho Thập Tam.

“bây giờ huynh đeo cái mặt nạ này lên, rồi chui qua cái lỗ cho đằng kia là không ai nhận ra huynh hết” nói xong hắn cười cười chỉ tay về phía cái lỗ c·h·ó ở trong góc tường

Nghe vậy Thập Tam tức giận nói, “ đường đường là một vị quan thanh liêm, không ngờ ta lại phải có ngày này, chui qua lỗ c·h·ó để kiếm ăn, haizz lòng người thật nhẫn tâm” nói xong hắn đi về phía lỗ c·h·ó, tiện thể lấy cái mặt nạ khỉ của Trầm Vân đeo vào, chuẩn bị cúi người xuống chui qua.

Vừa chui được qua lỗ c·h·ó, Thập Tam quay đầu lai hô “ an toàn rồi, ra đi Thập Tứ”

Phốc

Thập Tam vừa nói hết câu thì Trầm Vân tung người nhảy qua bức tường nha môn, làm cho Thập Tam phải trợn tròn con mắt

“oa, thật là lợi hại nha, nhưng sao ngươi không giúp ta bay qua vậy” Thập Tam u oán nói

Nghe vậy Trầm Vân cười cười nói “ đại ca, đại ca không biết cách hạ cánh, nhỡ té ngã gãy chân thì làm sao bây giờ, có đúng không hả?”

Dù sao hắn cũng muốn trêu chọc Thập Tam một phen, nên mới không dùng khinh công giúp hắn bay qua bờ tường.

“được, coi như ngươi lợi hại, dù sao bây giờ ta đánh cũng không lại ngươi, không ngờ ta tốn sức bồi dưỡng ngươi, đổi lại được một con bạch nhãn lang”

“ta thật không có mắt nhìn người mà” Thập Tam lắc lắc đầu nói,

Hắn thừa biết với bản lĩnh của Thập Tứ ôm người bay qua tường dễ như ăn kẹo.

Trầm Vân xấu hổ bèn cắt ngang “ được rồi được rồi, bây giờ ra được ngoài rồi kiếm cái gì bỏ bụng đi đại ca”

…………………………………

Đường phố Vân La trấn chàn ngập tiếng chào hàng, trên đường có hai kẻ bị chập mạch đeo hai cái mặt nạ, một heo một khỉ. đi trên đường phố, liếc nhìn từng cửa hàng.

Vừa đi vừa liếc ngang liếc dọc, như là không muốn người khác nhận ra, rồi tên đeo mặt nạ khỉ ghé đầu vào mặt nạ heo, nói

“Hí Hí đi qua hai con đường rồi, không có việc gì hết, mình hóa trang không có kẻ nào nhận ra”

“Bao Long Tinh”

đột nhiên một tiếng hét lớn làm Thập Tam giật mình, mồ hôi lạnh đầy áo.

Cố gắng quay đầu lại thì thấy một quầy bán c·h·ó, mấy con c·h·ó đều đeo vòng cổ có tên chữ là Bao Long Tinh, lúc nãy là một người thanh niên gọi tên con c·h·ó.

Thấy vậy Thập Tam tức giận tiến đến quầy bán c·h·ó hỏi,

“ uầy anh bạn kia, mấy con c·h·ó của anh tại sao toàn đặt tên là Bao Long Tinh vậy, anh hết tên để đặt rồi hay sao hả?”

Nghe thấy vậy, người thanh niên cười híp mắt nói “ lấy tên cẩu quan Bao Long Tinh đặt cho c·h·ó bán rất đắt khách nha, từ sáng đến giờ tôi bán được hơn mười hai con rồi”

Thập Tam nghe vậy tức giận nói

“ ớ, sao anh nói như vậy chớ……”

Soạt

Thập Tam chưa kịp nói xong thì bị Trầm Vân kéo đi chỗ khác.

“đại ca muốn c·h·ế·t sao? bại lộ là chúng ta c·h·ế·t chắc….” Trầm Vân đau đầu nói.

Chưa kịp nói hết câu, hắn lại chú ý một quán nước người người bu đầy đến, có một tấm biển hiệu ở cạnh cửa hàng được giơ cao, giật giật áo của Thập Tam rồi nói, “kia là”

Đang nổi giận đùng đùng, khi nhìn qua bên kia đường thì Thập Tam tức muốn ói máu rồi

Bên kia đường có một quán nước, bên trên ghi một tấm biển quảng cáo.

“uống nước nghe kể chuyện về cẩu quan Bao Long Tinh, cửa hàng không tiếp c·h·ó và Bao Long Tinh ”

Chương 11: cẩu quan