Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thập Phương Vô Địch
Unknown
Chương 6: Vân La Trấn
Lắc lắc cái đầu nhỏ. Trầm Vân cúi người xuống gốc cây, mở ra miếng đá che đậy, lấy ra bộ giấy dầu, bút vào trong áo, cảm giác thấy hơi buồn ngủ liền chèo lên thân cây đánh một giấc, quyết định ngày mai thức dậy, một mạch đi đến Vân La trấn
Không bao lâu, vô tận uể oải kéo tới, Trầm Vân cơ thể mỏi nhừ, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một tia nhu hòa sáng rỡ thông qua tán cây chiếu vào, soi sáng Trầm Vân khuôn mặt, để ý thức của hắn từ trong bóng tối tỉnh lại.
Thân thể tuy rằng vẫn còn có chút khó chịu, nhưng qua cả một đêm giải lao cộng thêm hắn từng tu luyện một chút Thổ Nạp thuật, cơ thể trước đã trọng thương cũng từ từ hồi phục.
Ùng ục ùng ục
Đang lúc này từng trận tiếng kêu quát tháo đòi ăn bên trong dạ dày của hắn truyền ra, không bao lâu từng luồng cảm giác đói bụng giống như thủy triều bốc lên, hắn cố nén cảm giác đói bụng, thở dài nói
“haizz đến Vân La trấn tìm một chút quán ăn mới được, thịt heo khô vẫn chưa ăn được, hôm qua không c·h·ế·t vì hổ vồ, hôm nay không được ăn thì chỉ có bị c·h·ế·t đói.
Sau khi nói xong, Trầm Vân gian nao trèo xuống thân cây. Kiểm tra đồ vật trong cơ thể có mất gì không, liền một đường đi thằng ra khỏi rừng.
Mặt trời lên cao, bây giờ đã là giữa trưa, Trầm Vân đi một lèo năm sáu canh giờ cuối cùng cũng đến được Vân La trấn, ý định tìm một quán ăn thì đâm đầu đi tới vài tên khôi ngô đại hán, lập tức làm Trầm Vân ngã ra đất.
Một tên khôi ngô đại hán căm tức nhìn Trầm Vân, tức miệng mắng to.
“thằng nhóc con, không có mắt à?”
Một tên khôi ngô đại hán căm tức nhìn Trầm Vân, tức miệng mắng to.
“Thật xin lỗi, đại ca, là ta không có mắt, kính xin đại ca thứ lỗi”
Trầm Vân nịnh nọi cười cươi, ăn nói khép nép.
“Ngươi cần gì phải cùng một tên ăn mày bẩn thỉu chấp nhặt, hơn nữa tên ăn mày này một thân thối hoắc, người để hắn tránh xa một chút”
Một gã đại hán khác tức giận nói.
“được rồi, thật không biết tên ăn mày này mấy ngày không tắm rửa, thật là thối,”
Tên đại hán kia nói xong, tên khác đại hán chán ghét nhìn một chút Trầm Vân, khoát tay một cái, quát lớn, “ thối ăn mày, còn không mau cút đi”
“Ta đi ta đi…”
Trầm Vân một mặt nịnh nọt, tránh thoát mấy tên đại hán.
“Thật là hôi hám”
Một tên đại hán bóp mũi, buồn nôn nói.
Một lúc sau, ngay tại trên đường Vân La trấn
“con mẹ chúng nó, hung hăng lắm ha? Làm ta ngã ra đất, liền một câu xin lỗi đều không có, còn mắng tiểu gia là thối ăn mày, coi thường tiểu gia ha? Xem ta chừng trị các người.”
Trầm Vân nhìn ngang ngó doc, đã xa xa không thấy đám đại hán, hừ lạnh một tiếng, lấy ra túi tiền trong áo, phỏng đoán số lượng liền thu hồi, còn rút ra hai miếng bánh bao ở trong giấy dầy, trong lòng vui vẻ, “ vừa vặn tiểu gia đói bụng, ta liền không khách khí”
Sau đó, Trầm Vân ăn như hổ đói, chỉ cần hai miếng, hai chiếc bánh bao liền chui vào bụng.
“bánh bao thật ngon”
Trầm Vân gương mặt hiện lên vẻ đắc ý hài lòng, hai chiếc bánh bao đã lấp kín dạ dày của hắn, cảm giác đói bụng tan hết, “dám gây sự tiểu gia, hai cái bánh bao với một chút tiền con như là một bài học”
Danh hào vua móc túi từ kiếp trước của hắn coi như vẫn chưa tàn lụi, bất kể là bánh bao hay là túi tiền, tên đại hán kia đều không có bất kể phản ứng nào.
Trầm Vân cảm thụ hai túi tiền nặng trình trịch trong người, trên mặt toát lên nụ cười vui sướng, “bây giờ tiện thể kiếm một chỗ tắm giặt sạch sẽ rồi còn bái kiếm quan lão gia”
Trên người hắn một thân quần áo rách nát không thể tả, ngay cả hắn đã quen làm ăn mày cũng thấy hôi thối, bộ dạng này mà đi bái kiến quan lão gia, không bị đuổi đi mới là lạ
Trầm Vân cất bước đi trên đường, xung quanh đều có người, những người này sau khi nhìn thấy Trầm Vân, đều lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, không chỉ sợ Trầm Vân bị người mùi hô quấn đến, cũng là sợ Trầm Vân chạy ra ăn xin.
Trầm Vân sắc mặt không hề lay động, hoàn toàn không để ý từng người qua đường khinh bỉ ánh mắt, chuyện như vậy đã sớm tập thành thói quen, không cần phải lửu ý, ánh mắt hắn liếc nhìn các cửa hàng trong trấn.
Tiệm cơm, quán rượu, tiệm thuốc….Đủ loại hình dạng, không thiếu cửa hàng nào, một lúc sau hắn tìm thấy một tiệm quần áo,
Nhưng Trầm Vân cũng không vội vã nhào vào cửa hàng, cũng là vì hắn làm ăn mày đã quen, nếu mà chạy vào cửa hàng, thể nào cũng bị mấy tên sai vặt cầm gậy đánh đuổi.
Sau một hồi lâu, liền từ từ đi vào nhà may, còn không đặt chân vào cửa hàng, từ trong cửa hàng bay ra một gã trung niên tựa như là chủ cửa hàng, cầm cái chổi chỉ vào Trầm Vân, tức miệng mắng to “ thối ăn mày, nơi này không phải chỗ ngươi có thể vào, làm bẩn quần áo ở đây, người đến được sao?”
“có gì từ từ nói,” nói xong một câu Trầm Vân từ từ duỗi tay ra từ túi tiền ba văn tiền, ném lên bàn
Thấy được Trầm Vân lấy ra được tiền chủ cửa hàng liền ngẩn người, cái chổ giơ lên mặt Trầm Vân cũng hạ xuống, nhanh tay lấy lên ba văn tiền đồng, trên mặt nhất thời vui vẻ, nịnh nọt cười nói, đối mặt Trầm Vân cười cười nói “ tiểu đại gia thật xin lỗi, là ta có mắt không tròng, không biết tiểu gia đến cửa hàng để làm gì?”
“còn để làm gì, đương nhiên là mua một bộ quần áo, tắm một chút nước nóng, có vấn đề không?”
Trầm Vân nhìn gã sai vặt nói.
“không thành vẫn đề, đương nhiên không thành vấn đề, mời tiểu gia vào trong.”
Lão bản cười cười, mặt nở lên một đóa hoa, thân thể lùi xuống, đưa tay ra hiệu Trầm Vân vào trong.
Trầm Vân hài lòng gật đầu, “ chuẩn bị cho ta nước nóng, ta tắm một hồi rồi ra thử quần áo”
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trầm Vân bước ra thử quần áo liền chọn một bộ quần áo bình thường màu lam, đưa cho lão bản chín mươi văn tiền, rồi đi ra khỏi cửa hàng.
“haizz, tắm nước nóng, mặc quần áo mới thật là thoải mái”
Vân La trấn, trên đường lớn đi một hồi hỏi thăm Trầm Vân biết được vị quan Bao Bất Đồng mà bà lão áo xám nói đang ở trong công đường ngay giữa trấn, hắn liền một mạch đi đến
Đến được công đường, hắn khuôn mặt ngạc nhiên, công đường không có ai canh gác, biển hiệu thì cũ nát, trông không giống như tưởng tượng, Trầm Vân lắc đầu đi vào
Vào được trong công đường, khắp nơi mạng nhện và bụi phủi đầy, như là một ngôi miếu hoang, ngó ngang liếc dọc một lúc thì có một quan binh chạy đến
“ui, con cái nhà ai sao lại chạy vào đây nghịch ngợm”
Trầm Vân giật mình cười nói “ xin chào đại ca, Nhờ đại ca dẫn ta đến gặp Bao đại nhân, ta có tín vật muốn giao cho ngài ấy”
“tín vật?” quan binh ngạc nhiên một lúc, liền gật đầu nói.
“được rồi, đi theo ta”
Đi được một đoạn về phía sau công đường, nơi đây có dựng lên mấy ngôi nhà ngói đơn sơ, mọi thứ xung quanh phải nói là không thể đơn giản hơn, Trầm Vân tặc lưỡi thầm nghĩ,
“ quan mà nghèo thế này”
Vào trong một cái đại sảnh, quan binh cho Trầm Vân ngồi xuống một chiếc ghế cũ kỹ bên cạnh còn có một bộ bàn trà, bảo hắn đợi một chút rồi chạy đi đâu mất dạng.
“kẽo kẹt” âm thanh vang lên như kiểu chiếc ghế cũ phải gãy đến nơi, Trầm Vân đau đầu lo lắng về vị quan mà hắn sắp được “ôm bắp đùi”