Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Đường họa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Đường họa


Trên quầy hàng của người tạo hình kẹo cắm mấy cái hàng mẫu của sư phụ, hiện giờ người tạo hình theo sát thời đại và xu hướng, đương nhiên sư phụ cũng dùng đường vẽ heo Peppa để bán.

Phó Tuyết Thần là thiên tài toán học nên rất nhạy cảm với các con số, Nhiễm Tỉnh đọc một lần anh đã nhớ kỹ, gọi vào số này, cười nhắc nhở: “Em cũng lưu số của anh đi.”

Nhiễm Tỉnh ngọt ngào cười một cái, tay với lấy kẹo của mình: “Cho nên, cho em đi, em nếm thử xem.”

Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Lúc dỗ dành em cực kỳ giống.”

Không phải vì Phó Tuyết Thần quá đẹp, mà ngược lại là nghĩ đến một ít chuyện hồi nhỏ.

Nhưng Phó Tuyết Thần, lại rất tình cờ chọc trúng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiễm Tỉnh thầm trợn mắt, có chút ghét bỏ lấy cái kẹo vẽ Phó Tuyết Thần kia, xiên kẹo không dài không ngắn, lúc Nhiễm Tỉnh lấy không chú ý, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào ngón trỏ của Phó Tuyết Thần, cảm xúc ấm nóng mềm mại truyền đến, Nhiễm Tỉnh kinh ngạc.

Nhiễm Tỉnh không có ý kiến gì với chuyện này, cô trực tiếp đọc dãy số: “13……”

Sư phụ gật đầu, nâng mí mắt nhìn lướt qua Nhiễm Tỉnh, sau đó múc một muỗng đường nóng hổi tưới lên vải trắng, động tác của ông dứt khoát, vẽ tranh liền mạch lưu loát, chỉ vài giây sau, một hình người nhỏ rất giống Nhiễm Tỉnh đã ra lò. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người trao đổi số di động xong thì tiếp tục đi dạo Đền Vũ Hầu. Đền Vũ Hầu không lớn, hai người tham quan chưa đến một giờ, rồi đi đến Cẩm Lý cách đền Vũ Hầu một bức tường.

Nói xong liền bắt đầu chuyển động đĩa quay.

Bé Nhiễm Tỉnh tò mò chớp mắt to một chút, thò đầu nhìn thoáng qua đĩa quay, sau đó lại vội vàng xoay người rời đi, chạy trốn sau lưng ba Nhiễm, nhút nhát sợ sệt ló đầu ngó bức tranh đường của người quay kẹo.

Tiểu Nhiễm Tỉnh phồng má, hơn nửa ngày mới chậm rì rì phun ra hai chữ: “Con hổ.”

Phó Tuyết Thần thanh toán tiền kẹo qua WeChat, cảm ơn một lần nữa, lúc này mới xoay người rời đi.

Một tay anh cầm kẹo đường, bên trái chính là anh, bên phải là bạn gái của anh, anh nhìn Nhiễm Tỉnh cười vui vẻ: “Bạn gái, đến con đường tiếp theo nhé!”

Sư phụ là nghệ nhân lâu đời, nghề này ông đã làm nhiều năm, vẽ một cô gái nhỏ gì đó dễ như trở bàn tay, ông sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.”

Năm đó, quay kẹo cũng chỉ là quay kẹo, dựa vào vận may chứ không chấp nhận lựa chọn, người quay kẹo quay bằng bàn xoay không nhỏ, rất nhiều động vật, cho nên muốn quay một con hổ là rất khó.

Nói xong, anh liên tục chỉ về phía Nhiễm Tỉnh.

Phó Tuyết Thần vội vàng nói lời cảm ơn: “Vậy cảm ơn ông ạ, sư phụ ngài cứ phát huy, vẽ cả người hay vẽ mỗi mặt đều được.”

Sư phụ già lãnh đạm liếc mắt nhìn chàng trai trước mặt một cái, cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi, thế mà để cho sư phụ già hơn 60 tuổi như ông vẽ cặp tình nhân. Có điều mở hàng buôn bán, cũng không tiện từ chối nhu cầu của khách hàng, sư phụ lại múc một muỗng đường nữa vẽ chàng trai cao lớn trước mặt.

Cảm giác ngón tay cô gái nhỏ xẹt qua ngón trỏ của mình, ngắn ngủi như là chuồn chuồn lướt nước.

Cẩm Lý ngày nay là một con phố buôn bán dành cho người đi bộ, trên đường phố có quán trà, khách sạn, sân khấu kịch, quán bar, cửa hàng thủ công mỹ nghệ, đương nhiên còn có đủ loại đồ ăn vặt, người dân địa phương Thành Đô khó tránh khỏi cảm thấy đồ ăn vặt ở Cẩm Lý không hoàn toàn chính gốc, nhưng du khách từ nơi khác tới lại khó tránh khỏi muốn thử một lần và trải nghiệm bầu không khí.

Đứa nhỏ ngâm mình trong vại mật ong mà lớn lên, từ nhỏ không thiếu tình yêu, muốn tỏ ra xúc động là rất khó. Nhiễm Tỉnh nhìn chàng trai vẽ kẹo cho cô trước mặt, hai má phồng lên, không nhịn được cảm thán: “Cảm thấy anh rất giống ba em!”

Anh theo bản năng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt hơi kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã thu hết cảm xúc phức tạp.

Đi ngang qua quầy hàng tạo hình kẹo nhỏ, Phó Tuyết Thần kéo Nhiễm Tỉnh đi vào. Người tạo hình kẹo là một sư phụ già, thấy có người tiến vào thì hỏi: “Chọn luôn một cái, hay là làm một cái thử vận may xem.”

Nhiễm Tư Trạch đồng ý quay hổ cho con gái thì nhất định phải quay, nhưng vận may của ông không tốt lắm, quay đến mức tay dính đầy đường, ngay cả con rồng rất khó quay cũng đã quay được vài con mà ông khó khăn lắm mới quay được con hổ.

Năm đó Nhiễm Tư Trạch cùng lắm mới có hai mươi mấy tuổi, dắt tay bé Nhiễm Tỉnh đến trước quầy hàng, cẩn thận dò hỏi: “Cục cưng, con có muốn thử quay kẹo không?”

Cha mẹ cô quá yêu chiều, cho nên rất nhiều bạn nam bình thường rất tốt, cô hoàn toàn chướng mắt.

Sư phụ nhìn hai khuôn mặt non nớt ngây ngô, cũng biết là sinh viên, ông lắc đầu từ chối: “Không cần thêm tiền, đều cùng một giá.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cẩm Lý ở thời xưa là cẩm quan thành, là con đường có lịch sử lâu đời nhất ở Thành Đô. Cẩm Lý rất nổi tiếng và được nhiều người biết đến, đã đến Thành Đô thì không thể không tới đây.

Cô cảm thấy, a a a a a Phó đại thần cũng hiểu biết quá đi, vậy mà lại muốn dùng đường vẽ cô.

Phó Tuyết Thần nhận lấy hình người bằng đường giống hệt bạn gái mình từ trong tay sư phụ, anh thật sự bị tay nghề của ông làm ngạc nhiên, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Sư phụ, tay nghề của ông giỏi quá ạ! Cái kẹo này thật sự giống bạn gái cháu như đúc.”

Nhiễm Tư Trạch cực kỳ kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cục cưng không muốn quay sao? Vậy ba quay cho con nhé! Hồi nhỏ ba cực kỳ muốn quay con rồng! Bé cưng, con muốn rồng không, ba quay cho con một con.”

Nhiễm Tỉnh đột nhiên bị ngỡ ngàng, có lẽ loại chuyện này làm cô vừa kinh ngạc vừa hơi buồn cười.

Nhiễm Tư Trạch nhìn con gái yên lặng ăn kẹo, ông giơ một tay dính đầy đường, cười ôn hòa cưng chiều: “Bé cưng, con nhìn ba bây giờ này, bàn tay đầy kẹo.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ duỗi tay lấy cây kẹo trên tay phải của anh, cong môi cười khẽ, trực tiếp nhét cây kẹo vào trong miệng, sau đó anh đưa cái kẹo bên tay trái qua, vui vẻ thoải mái mở miệng, nói: “Xin lỗi nha, que kẹo giống Nhiễm Tỉnh này anh ăn mất rồi, em…..ăn anh đi!”

Mẹ nó đều là mưu kế cả!!!

Thị lực của Phó Tuyết Thần là tiêu chuẩn 2.0, thoáng nhìn từ trên cao xuống lập tức quét thấy ghi chú của Nhiễm Tỉnh, vì thế, anh tiện tay lưu số điện thoại của Nhiễm Tỉnh thành “Vợ yêu nhỏ của Phó Tuyết Thần”.

Thử xem kẹo này có phải hương vị ngọt ngào trong trí nhớ hay không.

(**) Vài lát phổi do cặp đôi Guo Chaohua và Zhang Tianzheng sáng tạo ra, thường sử dụng da đầu bò, tim bò, lưỡi bò, ba chỉ và thịt bò làm nguyên liệu chính, tẩm ướp gia vị rồi thái mỏng. Sau đó cho dầu ớt, mì tiêu và các phụ liệu khác vào để tạo màu đỏ cho dầu rồi đổ lên trên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa hay đã đến là giữa trưa, Nhiễm Tỉnh đi theo Phó Tuyết Thần đến Cẩm Lý ăn các loại đồ ăn vặt, mì soba, ba pháo (*), vài lát phổi (**), bánh dày……thích gì mua nấy.

Đôi mắt trong suốt của Tiểu Nhiễm Tỉnh nhìn thoáng qua một tay đường kia, im lặng rời đi, bàn tay nhỏ bé tròn vo của cô giơ con hổ lên, thỉnh thoảng lại liếʍ một cái, đập hai cái, còn có chút ghét bỏ: “Ăn không ngon.”

Tư duy của cô gái này nhảy nhót quá nhanh, anh không theo kịp.

Chẳng hạn như, lúc anh nhờ sư phụ dùng đường vẽ cô.

Ba mẹ Nhiễm phát sầu vì sợ con gái có vấn đề về ngôn ngữ, Nhiễm Tư Trạch vì dỗ con gái nói chuyện mà dùng đủ mọi cách.

Phó Tuyết Thần lại cảm thấy như có dòng điện từ ngón tay mềm mại chạy qua, anh kinh hãi như bị giật điện, gần như là nhịn không được muốn hất ra, nhưng lại trấn định tự nhiên chờ Nhiễm Tỉnh lấy kẹo.

Phó Tuyết Thần chắp tay trước ngực khẩn cầu: “Vậy làm phiền sư phụ vẽ một cái kẹo hình bạn gái cháu nhé, cháu sẽ trả thêm tiền cho ông.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Tuyết Thần cười hỏi: “Sư phụ, ông có thể dùng đường vẽ bạn gái cháu không?”

Phố Cẩm Lý dùng phong cách kiến trúc của nhà Minh và nhà Thanh, tuyên truyền văn hóa tam quốc Tần Hán.

Quay kẹo chính là một trong số đó.

Tiểu Nhiễm Tỉnh trắng nõn mềm mại, dáng vẻ tinh xảo đáng yêu, vốn dĩ nên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng tính cách cô trời sinh đã trầm lặng thu mình lại, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ muộn, đến hơn 4 tuổi mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện, nhưng cho dù biết nói cũng không thích nói, thường xuyên chỉ nói một hai chữ, có thể nói tích chữ như vàng.

Ngày Quốc Khánh, du khách đến Cẩm Lý như nước chảy nối liền không dứt. Trên đường phố nhộn nhịp, chàng trai mỗi tay cầm một cây kẹo đường, nói cười nhìn cô, vẻ mặt bình thản, khí chất ôn nhã phong lưu, giống như là thiếu gia quý tộc tuấn mỹ đầy tiên khí, lại như là công tử quyền quý bước ra từ tranh cổ.

Nhiễm Tỉnh: “………………”

(*) Ba Pháo là món ăn vặt truyền thống ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, thuộc ẩm thực Tứ Xuyên. Thành phần chính của ba món cà pháo là gạo nếp, đường nâu, hạt mè, đậu nành. Vì khi ném xôi, ba khẩu đại bác giống như “đường đ·ạ·n”, phát ra các tiếng “dang, dang, dang”, được chia thành “pháo sắt”, “cà pháo”, “s·ú·n·g ống” nên có tên gọi chung là "ba khẩu đại bác”

Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu hoảng hốt ngây ngẩn.

Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy mình là một cô gái rất khó bị đàn ông lừa đi, chỉ cần nghĩ đến đối phương không tốt bằng ba mình là cô đã không có bất kỳ h*m m**n yêu đương nào.

Nhiễm Tư Trạch lập tức nở nụ cười: “Bé cưng muốn hổ à, vậy được, ba giúp con quay một con hổ.”

Nhiễm Tư Trạch: “……………………”

Khi Nhiễm Tư Trạch ôm con gái trở về, trong tay Tiểu Nhiễm Tỉnh cầm que kẹo hình đầu hổ, tay trái ba Nhiễm là một nắm xiên tre, trên xiên tre là kẹo đường đủ màu sắc và hình dạng.

Nhiễm Tỉnh “Ừm” một tiếng, cúp điện thoại, lưu dãy số vào, quy củ lưu thành “Phó Tuyết Thần”.

Xong rồi anh lại nói: “Vậy nhờ sư phụ lại vẽ thêm một cái hình cháu nhé!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Đường họa