Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: Chương 65

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65


“Đứa bé ngoan, ăn nhiều một chút nhé.”

Bùi Tùng Hàn không có ý định thảo luận những đề tài này, chỉ nói: “Làm phiền cô gửi video cho tôi.”

Tang Ninh sững người, chẳng phải lúc nãy chính anh là người không muốn nói chuyện sao?

Anh sải bước đến gần cô, đứng lại trước mặt, giọng lạnh nhẹ:

Không lẽ anh đổi xe vì cô sao?

Hạ Tư Tự đưa cô tới đầu ngõ gần nhà họ Nam.

Người đàn ông nhận lấy chìa khóa xe từ cô, vòng tay ôm eo cô, hôn lên má cô một cái rồi mới lên ghế lái chính.

“Cô có chuyện gì không?” Nam Tư Nhã không hài lòng, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ chột dạ.

Nam Tang Ninh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô vui thế là vì quay lại với Trần Tranh, hay là vì lén quay video tôi suýt bị tháp rượu đổ vào rồi tung lên mạng, mong tôi bị người ta xử lý?”

Chúc Giai Ni bỗng thấy có chút nhàm chán: “Anh thấy việc kết hôn này có cần thiết không?”

Tâm trạng bực bội bị đè nén mấy ngày liền trong phút chốc tan biến.

Tang Ninh vẫn giữ thái độ khách sáo: “Anh thả tôi ở gần khu Quốc Mậu là được rồi, tôi gọi xe về sau.”

Hạ Tư Tự hờ hững: “Sao cô biết là tôi làm?”

Cô nhìn anh, giọng hiếm khi thật lòng: “Cảm ơn anh đã giúp tôi xả giận.”

Tang Ninh tưởng anh còn định nói gì thêm, nhưng anh lại im lặng, cô dứt khoát mở cửa xe.

Giọng điệu anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh nhạt đến lạ.

“Cảm ơn thì phải ôm một cái, Nam Tang Ninh, em không biết quy tắc à?”

Không lẽ định lấy chuyện mất mặt kia ra để hăm dọa? Chuyện đó chỉ có Hạ Tư Tự mới làm.

“Giúp tôi kiểm tra camera giám sát ngày hôm đó ở tiệc rượu nhà họ Chiêm, và cả thông tin liên lạc của Nam Tang Ninh – cháu gái nhà họ Nam.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cục băng không thể làm ấm, cố tình ôm vào lòng, chỉ khiến bản thân bị đông lạnh.

Trong ánh đèn rực rỡ của khu CBD về đêm, bên trong một quán cà phê cao cấp nằm ngay trung tâm, qua khung kính lớn có thể nhìn thấy đường phố tấp nập xe cộ và người đi lại.

“Tôi không quan tâm.”

Anh ta thêm WeChat của cô làm gì?

Trong lớp học nghi thức ngắn ngủi trước đây, cô cũng từng học qua lễ nghi ôm, nhưng… thật sự cần ôm chặt đến vậy sao?

Giọng anh trầm thấp vang lên sau lưng, Tang Ninh quay đầu lại, trong mắt hiện chút nghi hoặc.

Chúc Giai Ni khẽ cười: “Vậy còn anh? Không sợ bị vạch trần à?”

“Không biết, có người ẩn danh gửi cho tôi,” Chúc Giai Ni nhấp một ngụm cà phê, “Có lẽ cô bạn gái nhỏ của anh bị người ta gài bẫy, đối phương rõ ràng mong tôi đến tìm cô ta tính sổ.”

Sáng hôm sau.

Đôi mắt trong veo của cô càng thêm chân thành: “Chỉ có người nhiệt tình như Hạ tiên sinh mới làm vậy thôi.”

[Không có gì]

Vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy Nam Tư Nhã tinh thần phơi phới đang đi ngang qua. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt cô ta còn ánh lên chút vui vẻ thầm kín như đang mong chờ điều gì đó.

Nam Tang Ninh nheo mắt, lập tức cảm giác nguy hiểm ập đến.

Đoạn video có vẻ được quay từ điện thoại, khoảng cách không xa nên hình ảnh khá rõ ràng.

Chúc Giai Ni mỉm cười: “Còn ba tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, anh hỏi vậy có phải hơi quá xa lạ không?”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, anh đã bất ngờ vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Nửa tiếng sau, Bùi Tùng Hàn nhận được video từ trợ lý, kèm theo một số điện thoại.

[Tư thế đúng của lễ nghi ôm]

Bà cụ Hạ đứng ở cửa sổ nhìn theo, thấy bọn họ lái xe đi rồi, bỗng dưng tỉnh ngộ:

Không biết anh lại đang khó chịu chuyện gì.

Tám rưỡi tối, Tang Ninh xin phép ra về.

Cuộc hôn nhân gia tộc này vốn chỉ là sự hợp tác vì lợi ích, anh hoàn toàn không quan tâm Chúc Giai Ni làm gì. Sau khi kết hôn, có lẽ anh sẽ quay lại Úc, có khi cả năm cũng chẳng liên lạc được vài lần.

“Vậy tôi đi trước.”

Hạ Tư Tự nhìn bóng lưng cô đi xa, trầm mặc hai giây, rồi bất ngờ mở cửa xe bước xuống.

Bà cụ Hạ thấy Hạ Tư Tự bỗng nhiên ngoan ngoãn như vậy, cũng hơi ngẩn người.

Việc tiếp xúc gần gũi thế này với một người đàn ông xa lạ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Cửa xe mở ra, từ ghế lái và ghế phụ bước xuống một nam một nữ.


Nam Tang Ninh hít sâu một hơi, gõ chữ: [Xin lỗi, chuyện đó có ảnh hưởng đến anh không?]

Hạ Tư Tự trở lại xe, nhìn theo bóng dáng cô vội vã quay về nhà, khóe môi cong lên.

Chúc Giai Ni mỉm cười: “Cũng đúng, với kiểu người như anh, tôi cũng khó tưởng tượng được anh thật lòng với ai.”

Anh cảm nhận được đôi tay mềm mại của cô ôm lấy mình, khóe môi khẽ nhếch lên, cánh tay đang ôm eo cô lại siết chặt hơn chút nữa.

Cô gõ tiếp, chậm rãi: [Nếu cần thiết, tôi có thể giải thích giúp anh]

“Nam Tang Ninh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tạm biệt bà nội Hạ.”

Tang Ninh nhìn sang Hạ Tư Tự, cô không dám chắc tâm trạng của anh, lúc nóng lúc lạnh, ai mà biết đại thiếu gia giờ có muốn đưa cô đi không?

Người phụ nữ mỉm cười đẩy cửa quán cà phê bước vào, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó đi đến chỗ Bùi Tùng Hàn, kéo ghế đối diện ngồi xuống.

Sắc mặt Nam Tang Ninh lạnh xuống.


Tang Ninh cong môi, cảm kích nói: “Cảm ơn bà nội Hạ.”

“Xin lỗi, đường hơi tắc xe. Anh đợi lâu chưa?”

Anh hỏi thẳng: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Khoảnh khắc cô buột miệng thốt ra câu ấy, gương mặt cô cứng đờ, chỉ trong ba giây ngắn ngủi mà biểu cảm thay đổi như chong chóng: hối hận, xấu hổ, giận dữ.

Ngay cả người nhà họ Nam cô còn không dám trông cậy, vậy mà một người không có chút quan hệ m.á.u mủ nào như bà lại tốt với cô đến vậy.

Anh nhấp một ngụm cà phê, vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ nhìn thấy bên ngoài khung cửa sổ sát đất, một chiếc Maserati trắng dừng lại bên lề đường.

Bùi Tùng Hàn chuẩn bị đứng dậy rời đi: “Vậy tôi đi trước.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Tùng Hàn hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hòa nhưng vẫn dửng dưng không gợn sóng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ờ…”

“Đừng để chuyện này ầm ĩ ra ngoài, nếu không cả hai bên đều khó xử.”

“Vậy anh đi đây.”

Tang Ninh do dự một chút rồi chủ động mở lời: “Tôi nghe nói tay Chiêm Nghi Quân bị thương rồi.”


Anh buông cô ra đúng lúc, nét mặt đã trở nên tự nhiên:

Bùi Tùng Hàn tắt video, suy nghĩ một lát rồi gọi điện:

Tang Ninh về đến nhà, nghi hoặc lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên Baidu:

Tang Ninh bị anh ôm chặt vào lòng một cách bất ngờ, đầu óc cô “ong” lên một tiếng.

Việc cô bất ngờ đổi giọng đã làm anh ta giật mình, suýt nữa khiến anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm.

Anh cúi người, ôm chặt cô, cằm tựa vào hõm cổ cô.

Tang Ninh hơi sững người, lúc này mới nhận ra hôm nay anh lại đổi xe. Cô nhìn logo trên vô lăng – hình như là Land Rover.

Nam Tang Ninh dậy sớm như thường lệ, rửa mặt thay đồ xong xuôi chuẩn bị đi học.

Chăm về nhà thôi còn được, giờ bảo đưa đón cũng không một lời than phiền.

Ánh mắt bà cụ Hạ trở nên nghi hoặc: “Không lẽ A Tự… thích Tang Ninh rồi?”

“Hạ tiên sinh còn chuyện gì sao?”

Với anh thì đúng là khá kín đáo rồi.

[Chào cô, tôi là Bùi Tùng Hàn]

Dạo này hình như A Tự… ngoan quá mức thì phải?

Anh sao chép số và thêm cô vào danh bạ WeChat.

Bùi Tùng Hàn đính chính: “Cô ấy không phải bạn gái tôi, là bạn của Kỷ Nghiên, chúng tôi chỉ gặp nhau có hai lần.”

Tang Ninh bước xuống xe, đóng cửa lại còn vẫy tay với anh, rồi quay người bước vào khu nhà họ Nam.

Chúc Giai Ni cong môi cười nhạt: “Không phải tôi chưa từng cố gắng, nhưng lòng tự trọng của tôi cũng không phải là thứ rẻ mạt.”

Hạ Tư Tự khẽ nhướng mày, vẻ mặt dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn nhàn nhạt: “Ồ.”

Khoảnh khắc tháp sâm panh đổ xuống, anh ta nắm lấy cánh tay Nam Tang Ninh, kéo cô tránh ra. Vô số ly rượu rơi xuống, khung sắt cũng làm xước tay anh ta.

Từ nhỏ cô đã quen với sự lạnh nhạt, bạc bẽo của lòng người, với ai cô cũng giữ lại ba phần đề phòng. Cô chưa từng kỳ vọng quá nhiều vào tình cảm chân thành, vì đã quen sống bằng sự tính toán chắc chắn.

Chắc là có chuyện gấp.

Hạ Tư Tự đáp qua loa: “Tôi đưa cô về thẳng luôn.”

“Vậy phải…”

Cô hít sâu một hơi, ấn “Chấp nhận”.

Quen đối phó với Hạ Tư Tự quá lâu, giờ lại gặp một người đàng hoàng dễ nói chuyện như vậy, cô bỗng cảm thấy không quen.

Ngoài anh ra còn ai có thể ra tay kiểu cực đoan như thế?

Nét cười trên mặt Chúc Giai Ni dần biến mất, cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi không giống anh, không thể sống cả đời với một trái tim lạnh lùng như vậy.”

“Sao cơ?”

Chúc Giai Ni bỗng nhiên cất lời: “Tùng Hàn, khi mới đính hôn, tôi cũng từng nghĩ sẽ sống tốt với anh cả đời.”

Việc nhận được chân tình, với cô, là một điều bất ngờ.

Sắc mặt Nam Tư Nhã thay đổi, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì. Chính cô làm chuyện xấu hổ, bị người ta dạy cho bài học thì cũng đáng đời!”

Cô lại gõ thêm: [Cảm ơn]

Bùi Tùng Hàn im lặng trong giây lát, sau đó mở điện thoại, bật đoạn video mà Chúc Giai Ni vừa chuyển cho anh ta.

Tang Ninh chớp mắt, quay sang nhìn anh, thấy gương mặt anh vẫn lạnh như tiền, như thể cô vừa nợ anh cả đống tiền vậy.

Bùi Tùng Hàn khẽ gật đầu: “Cũng không lâu lắm.”

Thật lịch sự.

[Không cần]

Tang Ninh bước theo Hạ Tư Tự, thấy anh lên ghế lái chính thì cô kéo cửa ghế phụ ngồi vào.

Anh không nhịn được bật cười.

“Bùi tiên sinh.”

Đối phương gửi tin nhắn: [Chú ý em gái cô một chút, là cô ta đã phát tán đoạn video quay được hôm đó]

“Đến rồi.” Anh đỗ xe bên lề.

Bùi Tùng Hàn mím môi, dường như không biết phải đáp lại thế nào.

Tang Ninh thấy bà cụ Hạ vì cô mà ra mặt, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót.

Nam Tang Ninh mở ra xem, một đoạn là cảnh quay bằng điện thoại lúc tháp sâm panh đổ xuống, anh ta lao ra cứu cô. Đoạn còn lại là video từ camera giám sát.

Chúc Giai Ni cầm điện thoại, chuyển tiếp cho anh.

Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao trắng, còn người phụ nữ mặc chiếc váy dài hai dây xanh nhạt kiểu Pháp, cổ khoét sâu, tóc xoăn dài buông xõa, vừa thanh lịch vừa tinh tế.

Bùi Tùng Hàn khẽ nhíu mày: “Cô lấy video này ở đâu ra?”

Bùi Tùng Hàn nhận được video, khẽ gật đầu: “Chuyện hôn lễ, người lớn hai bên đều đang lo liệu, chắc cô cũng rõ.”

Mãi đến khi thấy cô mở cổng và vào nhà, anh mới thu lại ánh mắt, tâm trạng vui vẻ lái xe rời đi.

“Chiếc xe này bọn họ nhận không ra đâu.”

Chúc Giai Ni cũng chẳng chờ anh ta nói gì, trực tiếp xách túi đứng dậy rời đi.

Chúc Giai Ni mở điện thoại, bấm một đoạn video, đặt lên bàn hướng về phía anh ta.

Nam Tang Ninh vừa tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo lên. Cô mở ra nhìn:

Trong video là cảnh Bùi Tùng Hàn giúp Nam Tang Ninh chắn tháp sâm panh, Tang Ninh buột miệng thốt lên: “Tùng Hàn ca ca, anh không sao chứ?”

Tang Ninh nhất thời cũng không biết nói gì, liền xoay người bước đi luôn.


Trong video giám sát có thể thấy rõ thời điểm ấy, người giơ điện thoại quay chính là: Nam Tư Nhã.

“Vâng.”

Máu thấm ra ngoài, đồng tử cô co lại, theo phản xạ hét lên: “Tùng Hàn ca ca, anh không sao chứ?”

“Em cảm ơn mà chỉ nói vài lời nói suông là xong à?”

“Đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”

Chương 65: Chương 65

“Vậy sao? Anh hẳn không để ý mấy chuyện này.”

Nếu không phải Chúc Giai Ni thì cũng sẽ là người khác, với anh mà nói, ai cũng giống nhau.

“Bị người nhà tôi thấy thì không hay đâu.” Tang Ninh thật sự không muốn gây thêm rắc rối.

Anh sững người, đứng đơ tại chỗ.

Lúc đó tình huống quá cấp bách, anh ta còn chưa kịp chú ý cô trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.

Bùi Tùng Hàn liếc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Cháu yên tâm, bà đã cảnh cáo nhà họ Chiêm rồi, bọn họ sẽ không dám bắt nạt cháu nữa đâu.”

[Không]

Nam Tang Ninh hơi yên tâm, có vẻ anh và vị hôn thê rất tin tưởng nhau, sẽ không vì chuyện này mà nghi ngờ cô.

Hạ Tư Tự tự mình lái xe, rời khỏi hẻm Tử Đằng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Tùng Hàn lập tức gửi cho cô hai đoạn video.

Cuối cùng là gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cố giữ vẻ điềm tĩnh, hỏi anh: “Bùi tiên sinh, anh không sao chứ?”

Nam Tang Ninh bước lên, chặn đường cô ta.

Không ngờ Hạ Tư Tự lại hiếm khi dễ tính như thế, đứng dậy bước thẳng ra ngoài: “Đi thôi.”

Ăn xong bữa cơm, bà cụ Hạ lại kéo Tang Ninh nói chuyện thêm rất lâu.

Bùi Tùng Hàn điềm đạm: “Cô bảo bạn trai đưa đến đây, hình như càng không thích hợp hơn.”

“Để A Tự tiện đường đưa cháu về, hôm nay cháu không lái xe mà.” Bà cụ Hạ nói.

Cô cứng nhắc giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: Chương 65